Một loạt phòng xá xây dựng lên, chỗ gần rừng trúc vờn quanh, nhìn rất vắng vẻ. Nơi đây là nhà trọ Thiên Ngọc.
Nhà trọ quay lưng về phía bắc mặt hướng về phía nam, sát đường là mấy gian mặt tiền, phía sau không có sân nhỏ, chỉ có một bãi cỏ bằng phẳng, còn có mấy cây cổ thụ, cùng hai ba chục phòng khách. Ngoài chưởng quỹ còn có ba đến năm người, đều là tu sĩ, người giúp việc cùng đầu bếp là phàm nhân, còn là một đôi vợ chồng gần năm mươi tuổi.
Nhà trọ này tiền thuê không rẻ, nhưng lại không có rượu ngon mồi lạ cùng pháp trận phòng ngự liên quan. Xem tình hình, chỗ này cũng chỉ là một nơi thông thường, cùng phòng trọ phàm tục không khác gì nhau lắm, mà khác biệt duy nhất chính tiên nguyên khí nơi này có chút dày đặc.
Nói đến nguyên khí có người liền nhớ đến Tiên mạch trong lòng đất. Trải qua hai năm làm Tiên môn đạo tặc, mặc dù hắn đã kiếm được chút tiền tài nhưng cũng lưu lại mấy phần tà tâm nảy mầm. Thói quen này không tốt, tham lam thế sẽ là căn nguyên gây họa, phải tận lực loại trừ. Còn nữa, nơi này không thể so với chỗ hắn, làm chuyện xấu có thể chạy không thoát.
Phòng khách không lớn, mọi vật đều đầy đủ, tuy không xa hoa, nhưng được cái sạch sẽ không nhuốm bụi trần. Vào lúc sáng sớm, có người từ trong tĩnh tọa tỉnh lại, nhấc chân xuống giường, chậm rãi dạo vài bước, lập tức vươn tay ra đẩy cửa sổ nhìn rừng cây. Chỉ thấy một màu xanh đập vào mắt, cảnh sắc tươi mới, làn gió thổi phấp phơ, mát mẻ mang theo vài phần hương hoa nhàn nhạt. Người này lông mi giãn ra, thở phào một hơi, lập tức lấy ra bình rượu muốn uống vài ngụm. Mà trong nháy mắt, hắn lại cuối đầu nhìn vật trong tay, trong thần sắc như có điều suy nghĩ.
Đứng trước cửa sổ là người trẻ tuổi mặc áo bào xám, tối hôm qua mới đến ở nhà trọ này Lâm Nhất. Sau khi hắn tách Long Anh, Ma Anh ra, không chút chần chừ liền chạy đến nơi xa lạ này, không kịp biết tình hình ra sao, lại vội ẩn tránh xuống dưới lòng đất.
Chớp mắt, năm năm trôi qua, trên trời dưới đất không thấy bóng dáng Kim Thánh cùng Giam Dần, Lâm Nhất không thể chờ đợi được nữa. Hắn muốn tu luyện, muốn tăng cao tu vi, còn muốn quay trở về Hành Thiên Tiên vực tìm kiếm Tiên Nô đang chờ ở đó. Còn nhiều chuyện phải làm, cứ co đầu trốn ở nơi này cũng không phải là biện pháp. Vì thế hắn rời khỏi nơi ẩn thân, tìm đến sơn cốc lân cận mới biết được thì ra hắn đã đến Thiên La Tiên vực.
Thiên La Tiên vực, không phải là vùng đất tổ tiển Cửu Châu La gia sao? Mà trên tay hắn có lưu lại một tấm lệnh bài tổ tiên La gia, có lẽ cơ duyên trùng hợp, hay vì đang có tìm một con đường, trong lúc vô tình gặp được, ngược lại không ngại thừa cơ kiếm chút vận khí. Thứ nhất có thể dò được tình hình bên ngoài Tiên vực, mở mang chút kiến thức phong thái cao nhân La gia, thứ hai có thể nhân cơ hội tránh thoát hai tên Yêu Vương truy sát, cũng tìm kiếm con đường quay lại Hành Thiên. Nhưng nếu có gì không đúng, khi đó quay lại cũng không muộn.
Sau khi cân nhắc một phen lợi và hại, cảm thấy mọi chuyện khá ổn, Lâm Nhất dễ dàng mua Thiên La dư đồ trên đường, tìm đường đến La gia ở trên Thiên Ngọc sơn. Đến La gia trấn, sắc trời đã tối, ngẫu nhiên gặp nữ chưởng quỹ tửu quán.
Lâm Nhất đứng trước cửa sổ, tay cầm bình rượu ngửa đầu uống ực một hớp, vẫn thầm nghĩ không thôi.
Một nữ tử có tu vi Hóa Thần hậu kỳ, xinh đẹp kinh người không nói, mà đối nhân xử thế lại phóng khoáng tự nhiên. Một người như nàng lại mở tửu quán, chỉ bán một loại rượu này? Trước khi chia tay còn nói một câu kia: “Rượu này của ta là nơi tụ tập con cháu La gia, ngươi yêu thích rượu Mộ Vân, cũng chỉ có ở Thiên La.”
Hắn đến nơi này e rằng đã xúc phạm đến cấm chế của cao nhân La gia, lúc này không có ẩn giấu tu vi, bị người ta nhìn ra mức độ cũng thuộc tầm thường. Mà nữ tử kia cùng hắn chỉ là hai người xa lạ gặp nhau, nói chuyện vài câu, đã bị nàng nói toạc ra tâm tư của hắn, cùng bày tỏ suy nghĩ của nàng ta. Như đã nói, có thể nói Giải Ngữ hoa, cũng có thể nói hoa Giải Ngữ. Có lẽ nàng thân là chưởng quỹ tửu quán, vốn là người khéo hiểu lòng người.
Nhân đạo người lạ là chân trời, nhìn hết chân trời không thấy nhà, chỉ hận bị Thanh Sơn ngăn cản, Thanh Sơn còn bị Mộ Vân che. Trên con đường mênh mông này, ai không phải là Thanh Sơn, ai không phải là Mộ Vân? Mà rượu chính là vật vong ưu, có thể đi cả đời, Tiên đạo tịch mịch xa, lại uống ba nghìn chén...
Trong lúc suy nghĩ, Lâm Nhất uống sạch một vò rượu. Ngoài cửa sổ gió thổi qua làn trúc, bóng xanh đung đưa, giống như gợn sóng bình hồ, như hồ sâu phiêu đãng.
Một lát sau, Lâm Nhất mới thoát khỏi trạng thái từ từ bình tĩnh lại. Hắn khẽ thở một hơi, âm thầm lắc đầu. Đó là bức tranh thơ tình để cho người ta trầm mê, mà hắn như nhập vào tâm cảnh.
Lâm Nhất vứt vò rượu xuống, tiện tay trừ bỏ cấm pháp bốn phía, thản nhiên đi ra ngoài. Hắn đến cửa phòng thoáng đứng một chút, ngẩng đầu khép hờ hai mắt. Triều dương ấm áp mang theo nguyên khí nồng đậm như tắm rửa cho hắn, khiến tâm thần hắn thư thái. Long Anh, Ma Anh ở chỗ ngôi sao kia, lúc này ẩn vào sắc trời sáng chói, không thấy bóng dáng, hai bên cách nhau ba triệu dặm, bởi vì thần hồn tương khiên mà phảng phất như gần trong gang tấc. Hai vị kia ỷ vào phân thân cường đại, sớm chui vào chỗ sâu trong lòng đất, không dễ gì để người ta phát giác.
- Ha ha, Lâm tiên trưởng, chào buổi sáng...
Có người chào hỏi, tiếng cười tùy ý.
Lâm Nhất quay đầu nhìn xuống, mỉm cười gật đầu, hai tay chắp sau lưng, bước đi thong thả.
Dưới một gốc cổ thủ, một nam tử gần năm mươi nằm trên chiếc ghế trúc, râu tóc xám trắng, thân hình béo ú, thoải mái dễ chịu tươi cười lộ vẻ hài lòng. Bên cạnh ông ta còn có một phụ nhân tuổi tác tương đương, ngồi trên ghế đẩu, tay cầm kim vải khâu tay, bộ dáng khá nhàn hạ.
Đó là đầu bếp nhà trọ Thiên Ngọc Lưu Tiên Nhi, vợ ông ta là Nương Sửu Nữ. Tên Lưu Tiên Nhi mang theo Tiên khí lại là một phàm nhân điển hình, bà Nương cũng không khó coi, ngược lại tướng mạo đoan trang, chỉ do nhà Nương gia đặt tên xấu mà thôi.
Trong nhà trọ, dù là chưởng quỹ hay đầu bếp, ngay cả khách nhân đều có tu vi không tầm thường, ít khi ăn uống. Cho nên vợ chồng Lưu Tiên Nhi tuy là đầu bếp cùng phụ bếp, ở nơi này là phàm nhân nhưng rất thanh nhàn. Trừ phi có người muốn hưởng qua thức ăn phàm tục, vợ chồng ông mới bận rộn một chút, còn không cứ ở nơi này phơi nắng cả ngày, thoải mái nói chuyện.
Thấy Lâm Nhất đến gần, thần thái hiền hoà, Lưu Tiên Nhi đứng lên cười nói:
- Ngươi thật sự không tệ, không có tự cao của Tiên trưởng, mắt cao hơn đầu...
Ông không rời khỏi ghế, chỉ giống như cùng hàng xóm nói chuyện, căn bản không có ý vị cách xa cùng kiêng kỵ giữa tiên và phàm nhân. Mà ngay cả bà Nương cũng như thế, vẫn lo bận bịu may vá thêu thùa.
Lâm Nhất hơi ngạc nhiên, lập tức hứng thú đánh giá hai vợ chồng nhà này.
Lưu Tiên Nhi thuận tay kéo qua một cái ghế nói:
- Lâm tiên trưởng, mời ngồi.
Bà Nương Sửu Nữ giương mắt thoáng nhìn, mỉm cười lại cúi đầu làm việc. Có lẽ, một vị tiên trưởng không có gì đẹp như mảnh vải trên tay bà.
Lâm Nhất đưa mắt nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng những người khác. Phía sau một hàng phòng khách kia, hơn nửa có cấm chế che chở, hẳn là khách nhân. Mấy gian phòng sát đường có một người có ti vi Kim Đan đang nhắm mắt tĩnh tọa. Mà bao phủ bên trong ánh nắng sớm mai, hơn trăm gia đình khói bếp chưa lên, ngoài đường vắng ngắt, toàn bộ La gia trấn lộ ra sự yên tĩnh thản nhiên kỳ lạ, giống như hai vợ chồng nhà này.
- Ha ha, các gia đình trên thị trấn, đa số Tiên nhân cùng hậu bối La gia đều yêu thích dưỡng sinh đạo. Sáng sớm uống mấy ngụm nước suối, ăn mấy quả dại là đủ.
Tuy Lưu Tiên Nhi là phàm nhân nhưng kiến thức rộng rãi, sớm nhìn ra Lâm Nhất lần đầu tiên đến nơi này, thuận miệng nói mấy câu.