Lâm Nhất vừa đến nơi này, không dám sử dụng thần thức, nhưng vẫn vô tình lần cố ý tuần một vòng phía nam con đường. Mà tửu quán dưới cây cổ thụ kia, một vệt bóng người màu xanh ngừng chân nhìn về phía bắc. Hắn vội thu hồi tâm thần, nhìn Lưu Tiên Nhi gật đầu hiểu ý, lúc này mới ngồi trên chiếc ghế đẩu, hờ hững hỏi:
- Tổ tiên của lão bá cũng là Tiên nhân à?
Lưu Tiên Nhi ngồi trên ghế, dựa ra nhìn Lâm Nhất cười nói:
- Tiên nhân thì thế nào?
Trên người ông ta mặc quần áo vải thô, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, đuôi mày cụp xuống, hai mắt có thần, mày rủ xuống hai mắt. Ông ta cười rộ lên, hai má bóng loáng như hai viên thịt, tăng thêm mấy phần vui vẻ.
Có lẽ cảm thấy nam nhân nhà mình không diễn được ý, bà Nương một bên ngẩng đầu lên nói:
- Tổ tiên hai nhà chúng ta đều là tu sĩ, chỉ vì cố lấy tu hành liền bỏ lại hai chúng ta lại, chúng ta kết bạn sống qua ngày.
Lưu Tiên Nhi xem nhẹ lời nói của bà Nương, quay đầu hỏi:
- Tiên nhân mà có loại này sao? Phàm nhân thì mới có thể tự do thoải mái được...
Bà không để ý đến lời ông nói, hai tay cầm kim nhỏ cọ cọ bên thái dương, rồi lại đặt tâm tư vào trong tấm vải đặt trên đầu gối.
Lưu Tiên Nhi là một người đàn ông đảm việc nhà, không hề lo lắng cười ha ha, nhìn Lâm Nhất lại nói:
- Thực không dám giấu, ta cùng bà Nương đều có thể tu luyện, lại không chăm chú chỉ vui đùa lung tung.
Tu đạo thành tiên, trong mắt một vài người lại là chời đùa lung tung, thuyết pháp này ngược lại hiếm có.
Lâm Nhất ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, nói chuyện với Lưu Tiên Nhi phải ngước mặt lên. Hắn tò mò nhìn người đầu bếp này hỏi:
- Làm sao biết?
Ông ta cười cúi người, hỏi ngược lại :
- Tiên trưởng chính là cao nhân đắc đạo có thể lên trời, có thể xuống đất, không biết có tìm được tự do thoải mái hay không?
Từ khi hạ sơn đến nay, không một ngày nào không nơm nớp lo sợ, như giẫm trên băng mỏng, tự do thoải mái thế nào chứ? Lâm Nhất chuyển hướng nhìn về phía trước, không tự chủ lắc đầu.
Lưu Tiên Nhi sớm đoán trước được nhếch miệng cười nhạt, hỏi tiếp:
- Nếu như Tiên trưởng tu tới Tiên đạo đỉnh phong, có thể có được tự do thoải mái hay không?
Tiên đạo đỉnh phong ở đâu? Núi cao còn có núi cao hơn. Mặc dù chủ nhà họ La tu vi cao như vậy, nhưng cũng không dám nói là tự do thoải mái tiêu dao khắp nơi. Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, không phản bác được. Hôm nay nghe người đầu bếp này thuyết giáo một bữa, có thể thấy được đạo lý thế gian không có huyền cơ gì.
Một tiếng ba vang lên, Lưu Tiên Nhi dùng sức vỗ xuống lan can ghế trúc, hai mắt sáng ngời, có chút khoe khoang nói:
- Ngài nhìn xem thời gian của ta cùng bà Nương trôi qua khá tự do thoải mái đúng không?
Lâm Nhất trầm ngâm một chút, yên lặng nhẹ gật đầu. Vợ chồng như thế, kề đầu gối làm bạn, an nhàn sống qua ngày, sao không tự do thoải mái chứ?
Lưu Tiên Nhi duỗi tay vuốt râu, mang theo ý cười sảng khoái nói:
- Tuy ta cùng bà Nương không phải là Tiên nhân, nhưng lại tự do thoải mái mà Tiên nhân không có, thì còn cầu mong gì hơn? Thế là đủ, đủ rồi.
Một người đầu bếp, nhàn hạ tự mãn như thế cũng không mất đi bản chất vốn có. Lâm Nhất thấy Lưu Tiên Nhi tính tình rộng rãi, lời nói không ít cơ trí, tâm trạng cũng thoải mái hơn. Hắn muốn nói chuyện, lại có người cách đó không xa quát lớn:
- Hừ, một tên phàm phu tục tử cũng dám nói Tiên nhân tự do thoải mái, thật không biết không sợ gì mà.
Nghe tiếng, Lâm Nhất xoay người qua, đứng trước cửa phòng, một vị nam tử trung niên mặc huyền bào, mày rậm râu đen, hai mắt thâm thúy, mũi thẳng miệng rộng, mặt chữ điền, mang thần sắc uy nghiêm, đó là một cao thủ Hợp Thể sơ kỳ.
Lâm Nhất đứng lên, nhìn về bên đó. Lúc này Lưu Tiên Nhi bị trách cứ vẫn hồn nhiên như không có chuyện gì, nghiêng thân thể nhìn bà Nương thêu thùa, nụ cười trên mặt như trước, có thể dễ dàng thấy được, ông ta giả vờ câm điếc.
Người trung niên này cũng sợ bị mất mặt, hiểu được người trong nhà trọ không nên đắc tội, ngược lại nhìn Lâm Nhất quát:
- Tên tiểu bối này uổng cho ngươi là tu sĩ, lại cùng phàm nhân đàm kinh luận đạo, thật là không có đạo lý gì…
Lâm Nhất còn muốn cùng người kia chào hỏi, hai tay giơ lên một nửa, lại lười biếng để xuống, ta muốn nói chuyện với ai ngươi quản được sao?