Trong lúc hắn nói chuyện, bên trong khí hải đã tràn ngập tinh điểm, Thiên sát lôi hỏa tràn ngập khắp mọi nơi. Cùng lúc đó, Thiên Ma ấn cũng ần dần thành thế, sát cơ lăng lệ ác liệt lập tức cuồn cuộn dội đến chỗ Lão Long.
Lúc này, lửa giận của Lão Long sớm đã tiêu tán hết, chỉ còn lại gương mặt ngạc nhiên. Tiểu tử này cũng không phải giả bộ, mà là thật sự muốn ra tay! Tuy lão không bỏ Tam Anh vào mắt, nhưng lúc này...
- Đợi đã!
Cũng không suy nghĩ nhiều, Lão Long vội vàng lên tiếng xin ta thứ. Thấy Thiên Sát lôi hỏa đầy trời đang dội đến chợt dừng lại. Ma Anh cũng dừng tay. Lão Long có chút bất đắc dĩ, không biết phải làm gì hơn nói:
- Tiểu tử, ngươi còn ẩn giấu sát chiêu khác...
Lão vừa nói đến đây thì sát cơ chung quanh lại trở nên đại thịnh. Lão Long đành phải thở dài phất phất tay, kế đó mới trả lời câu hỏi của Lâm Nhất:
- Mặc dù Phạm Thiên đan kia được luyện chế rất thô, nhưng lại có đến ba phần dược lực của Thăng Long đan, nếu như chưa tu luyện đến sát hóa thần thì chưa thể dùng được. Nếu dùng nó để cưỡng ép đề thăng tu vi chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ rơi vào kết cục bạo thể mà chết, có thể nói là lành dữ là năm mươi năm mươi...
Nghe vậy, Lâm Nhất chợt im lặng suy nghĩ. Trong năm bình đan dược hắn thu thập được tổng cộng có chín viên Thú nguyên đan và hai viên Phạm Thiên đan. Nếu như nói như vậy thì hai loại đan dược này không dùng được loại nào rồi.
- Tiên Ngọc Chí Tôn chính là Tiên Đế đấy. Về chuyện kia, gọi thê thiếp cũng được mà hồng nhan tri kỷ cũng không sai. Bên cạnh hắn chỉ có một nữ nhân... Chính là Đế phi!
Lão Long nói đến đây thì dừng lại, kế đó lại nói tiếp:
- Ngươi nhắc đến chính là tên Tử Tang thánh nhân kia, con mẹ nó...
Lời nói đã đến chỗ quan trọng, Lâm Nhất lập tức lưu ý lắng nghe.
- Ai ôi!
Đột nhiên Lão Long kinh hô một tiếng, hiển nhiên là đã đặt mông ngồi xuống trong khí hải, rên rỉ từng tràng như thể đau đến chết đi sống lại, thỉnh thoảng lại nói:
- Hồn lực của ta không tốt, khóc o thể tiêu thụ Nguyên thần lực, chỉ sợ phải bế quan nghìn năm. Ngươi cần phải bảo trọng, sớm ngày rời khỏi Cửu Châu, nguyên thành đại thành lại nhắc đến chuyện này cũng không muộn...
Phát hiện người nào đó tức giận, hắn làm như không thấy, nói tiếp:
- Nếu như ông thật sự không niệm tình xưa, vậy thì... Giết Lão Long đi! Vậy thì, từ nay về sau xin từ biệt...
Nói xong thì hắn liền nhắm mắt nhập định, không tiếp tục nói gì nữa.
Lão Long là loại người nào? Chính là cao nhân Thượng giới, Chân Long quát tháo mây xanh, lại bị một tên vô lại đùa nghịch, nhưng cũng chẳng biết làm sao...
Lâm Nhất thở dài một hơi, nét giận dữ đã hoàn toàn biến mất. Khóe miệng còn nhếch lên nở nụ cười. Ngươi có giấu thiên kế, người ta cũng có từng bậc thang. Đấu trí với một ngời đã sống vô số vạn năm, không thể chiếm được một chút tiện nghi nào. Nhưng mà, phí hết một phen sức lực, hắn cũng không phải là không thu hoạch được gì.
Lần này, Lão Long đau khổ bày ra vẻ ta đây, lảng tránh đề tài của hắn, lại nói muốn nhập định để chữa thương. Lúc lão nhìn thấy công pháp và đan dược đã nổi giận, hiển nhiên là lão nhận ra Tử Tang thánh nhân. Hơn nữa còn là quen biết rất sâu. Mà bạch y nữ tử kia, lại là Phi tử của Tiên Đế...
Sẽ có lúc, mọi sự nghi ngờ đều tiêu tán, chân tướng rồi cũng sẽ được phơi bày. Có lẽ hắn cũng không phải chờ đọi quá lâu...
Im lặng một lát, một bầu tâm sự đã vơi bớt đi, Lâm Nhất khôi phục lại dáng vẻ bình thường. Hắn nhặt Kim Long kiếm trêm mặt đất lên, quay người trở lại. Hơn nữa còn lấy mấy miếng ngọc phù nhặt được trên các tảng đá lên xem xét tường tận. Ngọc phù lớn bằng lòng bàn tay, bên trong có khảm các phù trận kỳ dị. Hai mặt ngọc phù khắc hai chữ khác nhau là “Phong” và “Khai”. Chẳng biết là vật này có thể dùng để mở ra cấm chế trước động phủ hay không. Còn cần phải thử một lần mới biết được.
Lâm Nhất còn chưa bước đến trước cửa động thì đột nhiên dừng chân lại, hắn chậm rãi quay người sang chỗ khác, dáng vẻ có chút kinh ngạc. Lúc trước, hắn chưa từng để ý đến, lại không ngờ được nơi này còn có huyền cơ khác. Đối diện với giường ngọc là một tấm thạch bích, lúc mới nhìn qua thì không thấy gì khác thường. Mà ở trong phạm vi khoảng một trượng kia vậy mà lại mơ hồ ẩn giấu một tầng cấm chế, không dễ phát hiện ra.
Lùi lại phía sau hai bước, Lâm Nhất mở Huyễn đồng tử ra. Có thể nhìn thấy được một dòng chữ ở bên dưới tầng cấm chế, ở trên tấm thạch bích,
... Hư vô không màng danh lợi, đó chính là thiên đạo! Là vô vi vô hình, có truyền nhưng không thể tiếp nhận, tuy thấy được nhưng lại không thể nhận ra. Ở trước Thái Cực mà không cao, ở dưới Lục cực mà không sâu... Không tận lực mà cao, không nhân nghĩa mà tu, không công danh mà duy trì, không sông biển mà rảnh rỗi, không đạo dẫn mà thọ... Đó là Thiên địa chi đạo Vô Cực!
Rất nhanh, Lâm Nhất đã dốc hết pháp lực nhìn hết những ký tự trên thạch bích một lượt, gương mặt có chút chấn động. Đây là một đoạn tóm tắt trong Động chân kinh, nó nói đến sự khác biệt giữa Hư Vô, Thái Cực và Vô Cực cảnh giới. Trực chỉ vào nội dung quan trọng của đại đạo. Chỉ cần phỏng đoán thêm một chút, nhất định sẽ có thu hoạch không hề nhỏ. Mà lúc trước, từ trên Hư vô bia, hắn chỉ đọc được một phần của bộ kinh văn này. Từ đó suy đoán ra, bi văn trên Thái Cực bia và Vô Cực bia đều là nằm ở chỗ này. Không cần phải đim tìm hai tấm bia đá khác, cũng đã bớt đi được rất nhiều phiền toái...
Tử Tang thánh nhân chính là Tiên Nhân chân chính. Ông ta muốn tìm đến ba tấm bia đá để xác nhận cũng không phải chuyện khó, nhưng vì sao lại cất giấu kinh văn bên trong động phủ này? Ông ta tiêu tốn một phen sức lực như vậy, chẳng lẽ là muốn thực hiện mong muốn nuôi dưỡng thần giao sa?
Trong lúc đang suy nghĩ, chợt ánh mắt của Lâm Nhất lại rơi vào một tấm thạch bích được đặt ở một chỗ hẻo lánh khác, hắn chợt giật nãy. Ở trên đó, có ghi bốn chữ, hoàn toàn không phải là kinh văn, mà là một dòng đề tự. “Thiên Hoàng tam thánh!”
Tam thánh là chỉ ba vị tiên nhân hay đó là biệt danh khác cửa Tử Tang thánh nhân?
Nghìn năm, vạn năm đã trôi qua, cách nhau một quãng thời gian dài như vậy, nhưng thỉnh thoảng lại nổi lên một vấn đề mơ hồ khó giải được, làm cho người ta suy nghĩ mãi cũng không thông, càng không thể ngừng nghĩ tới được. Cái này cũng giống như con đường ban đầu hắn đã chọn đi, đã làm thì không thể quay đầu được.
Chỉ chốt lát sau, Lâm Nhất lại không cho là đúng mà lắc đầu. Cứ đi, cứ thảnh thơi, rồi sẽ có một ngày, nhìn thấy được gió rét, trăng lạnh, cô đơn lạnh lẽo...
Lâm Nhất đóng huyễn đồng tử lại, chậm rãi bước ra khỏi động phủ. Từ trên cao nhìn xuống. Ở bên dưới sườn núi, mười mấy vị tu sĩ đều mong ngóng nhìn về phía này. Hoa Trần Tử áo trắng thướt ta, có chút bắt mắt, hơn nữa nàng còn hăng hái phất phất tay gọi hắn.
Tổng cộng tất cả các nhà có hai mươi mốt vị tu sĩ, nhưng đi đến tận đây đã vẫn lạc hơn một nửa, thật không dễ dàng. Ngày hôm nay, những người này còn sống sót để ra ngoài quả thật là rất may mắn.
Lâm Nhất cũng không trì hoãn nữa, hắn cầm miếng ngọc phù trong tay, đưa mặt có chữ mỡ ra trước, ném ra. Chỉ trong nháy mắt, cách vách đá chừng mười dặm chợt có quang mang chớp động, kế đó cấm chế biến mất, một bậc lại một bậc thang đá theo đó mà xuất hiện...