Vô Tiên

Chương 1582: Chương 1582: Vi phạm Vô Cực (1)




Đứng trước một đình đá, chín người đứng tụm lại một chỗ, ai cũng ngẩng đầu nhìn quanh, kinh ngạc không thôi.

Chợt lúc ấy, theo một đạo quang mang hiện lên trong đình đá, bóng dáng của Lâm Nhất, Hoa Trần Tử và Ninh Viễn chợt hiện ra. Thấy vậy, cả chín người kia đều cùng tiến lên nghênh đón.

Lâm Nhất đi theo hai người kia bước ra khỏi đình đá, rồi vung áo tay áo đánh về phía sau một cái. “Phanh” một tiếng, truyền tống trận bên trong đình thoáng chốc đã tiêu tán hết không còn, đường lui đến tuyệt cốc cứ vậy mà biến mất. Mọi người cũng không có thái độ gì với hành động kia của hắn, trái lại còn vì lần thoát khốn này mà cảm khái không thôi.

Đến lúc này, ngoại trừ Lâm Nhất ra thì tất cả các nhà tiên môn khác còn lại tầm hai mươi mốt người. Sau từng trận kiếp nạn nối tiếp nhau, có thể nói là nhân lực của bọn hắn đã tổn thương vô cùng nghiêm trọng. Lúc này, Thần Châu môn chỉ còn lại bốn người, Thiên Đạo môn còn ba người, Mặc Môn còn hai người, mà Lục Thần Môn và Thiên Hành Môn thì chỉ còn lại một người duy nhất.

Còn sống là tốt rồi! Chỉ có còn sống mới có thể tiếp tục tu luyện, mới cho thấy tiên duyên chưa tuyệt!

Sau khi thoát khốn, gặp lại nhau, bọn hắn hàn huyên vài câu rồi không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Nhất. Mọi người đều có bản đồ Tiên cảnh, nhưng nhất thời lại khó xác định được hướng đi, có lẽ, còn phải nhờ cậy vào vị cao thủ này...

Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, thong thả bước lên phía trước vài bước, đưa mắt nhìn bốn phá. Đây là một tòa đình viện tọa lạc trên sườn núi, nơi này rách nát gần như không chịu nổi, từ phía xa nhìn lại, thì thấy nơi này đổ nát cực kỳ thê lương, rõ ràng là di tích của các tòa cung điện. Ngẩng đầu nhìn lên, ánh mặt trời năm màu biến ảo bất định, tình hình quỷ dị. Trừ những việc này ra, thì chung quanh còn tràn ngập tiên nguyên lực lượng, nhưng lại có chút nhiễu loạn làm người ta khó mà nắm bắt được. Nhưng mà, sau Hư Vô giới sẽ chính là Thái Cực giới, mà trước mắt bọn hắn đây là...

Chung quanh trở nên yên tĩnh, Lâm Nhất hết nhìn trái đến nhìn phải, không khỏi mỉm cười.

Lúc trước, không còn cấm chế ngăn cản, Ninh Viễn và đám người Hoa Trần Tử lần lượt men theo từng bậc thang đá tiến vào động phủ, bọn hắn cũng không nhịn được mà xem xét một phen. Chỉ là, sớm đã có người đi trước một bước tiến vào gian động phủ của tiên nhân này, kẻ đến sau như bọn hắn không tìm ra được bảo vật gì cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Mà chiếc giường ngọc kia cũng không tệ, chỉ là nó đã được cấm chế gia trì, nên không thể dịch chuyển được, thật khiến cho người ta không biết phải làm sao.

Nhưng mà sau khi phát hiện ra Truyền Tống trận, mọi người lập tức mừng rỡ khôn xiết. Trận pháp một lần vận chuyển có thể dời đi ba người, muốn rời đi cũng không khó.

Lâm Nhất không có ý định khởi hành, công bố muốn ở lại trong động phủ nghỉ ngơi ba ngày. Mọi người đối với ai kia vừa ghen tỵ, lại vừa ao ước, hơn nữa là vừa kính vừa sợ, cũng không ai dám chất vấn, bọn hắn lần lượt tìm cho mình một chỗ dừng chân, ngồi xuống chờ đợi. Mà bản thân hắn thì cứ nhìn chằm chằm vào tấm thạch bích chỗ chiếc giường ngọc, một mực giữ im lặng.

Thấy hành động của lâm Nhất khác thường, Hoa Trần Tử và Ninh Viễn cũng chú ý đến tấm thạch bích kia. Chỉ là ba ngày sau, cả hai người bọn hắn đều không thu hoạch được gì.

Đến lúc rời đi, Lâm Nhất chợt nhìn Hoa Trần Tử và Ninh Viễn cười nhạt một tiếng, biểu cảm ý vị thâm thường. Cơ duyên tại trời, cơ duyên tại người...

- Bất ngờ gặp được, nhất thời khó tìm được manh mối. Xin Lâm đạo hữu chỉ giáo...

- Lâm Nhất! Ngươi biết rõ nơi này rồi? Chẳng lẽ còn chưa rời khỏi Hư Vô giới...

Tâm niệm vừa động, chợt Lâm Nhất nghe thấy bên cạnh mình có người nói chuyện. Hắn đưa mắt nhìn về phía Ninh Viễn và Hoa Trần Tử, nói:

- Đây vẫn là Vô Cực giới của Hậu Thổ tháp, cả ngươi dựa vào bản đồ để tìm đường đến Thái Cực giới, đương nhiên sẽ không có kết quả...

Hắn lại nhìn về phía xa, ánh mắt chợt sáng lên, nói tiếp:

- Theo chỉ dẫn của bản đồ, ta và ngươi không chỉ xuyên qua Thái Cực giới mà còn trực tiếp đến tận tầng thứ chín của Vô Cực giới. Mà cấm chế nơi này biến ảo bất định, chỉn cần tùy cơ mà động thì không khó để tìm đường đến tận Vô Cực điện.

Nghe vậy, mọi người đều giật mình! Trước đây, tuy có nhiều cái mất, nhưng hiện tại xem như đã có thu hoạch lại. Chỉ cần xuyên qua giới này, là đã có thể đến tầng cuối cùng của thế giới cuối cùng của Hậu Thổ tháp rồi. Quả thật khiến người ta không kịp chuẩn bị. Mà như vậy, cũng giúp bọn hắn tránh được một phen lặn lội đường xa, thiếu đi rất nhiều mạo hiểm.

Một làn gió thơm lướt qua, Hoa Trần Tử hưng phấn vọt đến trước mặt Lâm Nhất, hì hì cười nói:

- Một đường đi đến, thật có thể nói là sinh tử làm bạn, vả lại còn tin tưởng lẫn nhau mà tiến đến. Vì thế, đi rất viên mãn, chúng ta cũng cam nguyện xuất lực. Nhìn qua, lại thấy Lâm đạo hữu rất có thần uy!

Nghe nàng nói như vậy, sự khó xử trong lòng mọi người chợt tiêu tán đi, ai cũng thả lỏng hơn rất nhiều.

Lâm Nhất cũng không từ chối, lần nữa ngẩng đầu nhìn lên. Đợi thêm một lát nữa, cả người hắn đột nhiên bay lên không trung, cách mặt đất chừng một trăm trượng, sau đó, lại nhanh chóng trở về đình viện. Thấy mọi người không hiểu lắm, nên hắn giải thích:

- Trong nháy mắt ánh mặt trời biến ảo, còn có thể thi triển ra một chút pháp lực. Mới vừa rồi ta đã thử một chút, các ngươi luôn chú ý đến ta, thế nên cũng không phát hiện ra điều này...

Mọi người nhìn lên, lại lập tức ngẩng đầu quan sát. Ánh mặt trời năm màu lập lòe bất định, muốn từ bên trong tìm ra khe hở của thiên địa cấm chế, làm dễ như nói vậy sao?

Lâm Nhất không để ý đến mọi người, liền men theo đường đá dưới chân đi ra ngoài, còn thuận miệng nói:

- Nơi này cách Vô Cực điện không xa, nếu như chư vị tin ta thì hãy cùng theo Hoa Trần Tử đi đến. Ta vẫn muốn nhắc lại câu nói kia, tiền đồ khó lường, sống chết tất cả đều dựa vào thiên mệnh!

Hoa Trần Tử cười hì hì, lập tức chạy đến chỗ hắn. Đám người Ninh Viễn cũng không chần chờ, bám theo gót hắn mà đi.

Lâm Nhất đi ở phái trước, tiếp tục nói:

- Núi này là Vô Cực sơn, dù cho cấm chế đã sụp đổ nhưng mà vẫn còn. Chư vị đồng đạo cần phải cẩn thận...

Vô Cực sơn, khắp nơi đều là đóng phế tích, toàn cảnh đổ nát. Bước qua khung cảnh gạch ngói đổ nát này, có thể nhìn thấy được một Tiên vực băng hủy cao chót vót. Mà tình cảnh này, nhìn rất giống như một tòa tử thành, còn có một người đi đường đang ghé qua di tích đổ nát, thê lưỡng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.