Địa hình càng lúc càng cao, Lâm Nhất đi trước, dẫn mọi người leo lên núi. Ngẫu nhiên, hắn sẽ lại dừng chân suy tư một chút, sau đó lại chuyển hướng sang một con đường khác. Hoa Trần Tử nhắm mắt theo đuôi, thỉnh thoảng sẽ lại kinh ngạc nhìn quang cảnh trước mắt. Mọi người nối đuôi nhau mà đi, ai cũng không muốn chậm lại nửa bước.
Gần nửa ngày sau, đường đi của bọn hắn bị một bức tường viện đổ nát chắn ngang. Bức tường kia cao khoảng hai ba trượng, đã đổ nát hơn phân nữa rồi, phía trên có cấm chế bao trùm, làm cho người ta khó có thể thấy rõ tình hình bên trong. Mọi người, không ai dám càn rỡ, lần lướt bước đến trước mặt tường, tìm kiếm đường đi.
Hai canh giờ sau, Tường viện trước mắt bọn hắn đột nhiên sụp xuống môt mảng lớn, để lộ ra một lỗ thủng không hề nhỏ. Mà ở phía sau bức tường, là từng bậc thềm đá nối thẳng lên trên cao.
Im lặng dò xét hồi lâu, nhưng không phát hiện ra điểm dị thường nào, Lâm Nhất liền dẫn theo mọi người tiến về phía thềm đá. Lúc bọn hắn đặt chân lên thềm đá rồi, mới phát hiện tình hình chung quanh biến đổi. Từ trên cao nhìn xuống, mảnh phế tích lúc trước đã biến mất, mà chung quanh thì trở nên mênh mông bát ngát vô cùng...
Mọi người sững sờ đứng ở trên thềm đá, dáng vẻ chần chờ. Hoa Trần Tử kinh sợ thốt lên một tiếng, vội vàng nhìn sang người bên cạnh.
Bước chân của Lâm Nhất chỉ hơi khựng lại một chút, kế đó thì tiếp tục thong dong theo từng bậc thềm đá leo lên trên. Trong lúc đó, một dáng người mảnh mai cũng nhanh chóng đuổi theo. Ở phía sau, tu sĩ của tất cả các nhà cũng yên lòng hơn, đua nhau chạy đến chỗ cao.
Chỉ sau khoảng thời gian một nén nhang, thềm đã bỗng nhiên biến mất, mà bọn hắn cũng lần lượt hiện thân trong một phiến thiên địa khác. Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt, đám người Lâm Nhất, Hoa Trần Tử đều sững sờ chết trân ngay tại chỗ, kinh ngạc không thôi...
Đây là một dải đất bằng rộng chừng ngàn trượng. Ở chính giữa có một tòa đại điện sụp đổ, chỉ còn lại hai tòa điện thờ không có mái che và một tấm bia đá. Trừ những thứ kia ra, thì trước đại điện còn xuất hiện chín dáng người quen thuộc. Trong đó, hai người Tùng Vân tán nhân, Văn Huyền Tử đang chém giết với Văn Bạch Tử và Công Dương Lễ. Trọng Tôn Đạt, Mặc Cáp Tề và Âm tán nhân thì tụ họp lại một chỗ xem xét trận chiến. Công Lương Tán và Bách Lý Xuyên thì lại mỗi người đứng tách ra một chỗ, hiển nhiên là muốn tự thành trận doanh.
Không thể nghi ngờ nữa, đại điện đã sụp đổ chính là Vô Cực điện, mà sừng sững đứng ở đó chính là Vô Cực bia. Các tiền bối Cửu Châu đã đi trước một bước chạy đến chỗ này, lại còn trở mặt động tay động chân, chẳng biết lý do là vì sao...
Thấy tình hình này, đám người Lâm Nhất thoáng chần chờ không dám tùy tiện tiến lên, chỉ có thể dừng chân ở phía xa quan sát.
Công Dương Lễ và Văn Huyền Tử cách nhau chừng trăm trượng giằng co, riêng phần mình thi triển thần thông.
Đó là một con Phi Giáp cự thú cường tráng, bốn móng vuốt của nọ cực kỳ sắc bén, khí thế dữ tợn. Mà bên kia cũng chẳng hề kém cạnh, là một thanh đao sắc nhọn.. Mà điểm nổi bật nhất chính là thân hình cao hơn năm trượng của thú vật. Thiết trảo, răng nhọn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nhưng rồi, nó lại bị Tiêu đỉnh chớp động kim mang làm khó, tả xung hữu đột điên cuồng công kích, nhưng vẫn không thoát được...
Hai người này kiệt lực liều mạng với nhau. Mà cách đó chừng trăm trượng, Tùng Vân tán nhân và Văn Bạch Tử vẫn còn đang quần chiến với nhau.
Giữa không trung, sát cơ quét ngang quét dọc bừa bãy, sấm sét vang dội. Hắc Long sát khí rào rạt, Ngân giao hung hãn vô cùng, cả hai say sưa kịch đấu...
Lúc bốn vị cao nhân đại triển thần thông, thiên địa nguyên lực va chạm vào nhau, khiến cho khí cơ sụp đổ, xu thế rối loạn, ngang tàng quét ngang bốn phía. Ở trên dải đất bằng, từng trận cuồng phong gào thét, thanh thế kinh người. Năm vị hóa thần tiền bối còn lại, ai cũng điềm nhiên như không, dáng vẻ khó mà nắm bắt được. Mà cách đó chừng mấy trăm trượng, trái tim của đám người Hoa Trần Tử và Ninh Viễn vẫn đập mạnh liên hồi, chỉ là, không một ai tình nguyện rời đi, đều rất muốn mượn cơ hội này để mở rộng tầm mắt.
Lâm Nhất đứng bên cạnh Hoa Trần Tử và Ninh Viễn, biểu cảm không hề thay đổi. Hắn vừa xem náo nhiệt, vừa âm thầm suy nghĩ.
Đám người Tùng Vân tán nhân vẫn luôn coi Văn Bạch Tử là lão đối thủ, bọn hắn giao đấu khó mà phân biệt cao thấp. Tu vi của Công Dương Lễ cao hơn các đối thủ khác một bậc, hơi chiếm được thế thượng phong. Mà Pháp bảo của Văn Huyền Tử lại thần dị khó lường, từ đầu đến cuối cũng không xuất hiện dấu hiệu thất bại. Mà cao nhân chính là cao nhân đấy, từng động tác, hành động đều không giống người thường. Nếu như không phải bọn hắn bị thiên địa cấm chế kìm hãm, thì chỉ sợ tình hình trước mắt đã là một màn khác rồi.
Nhưng mà, một tòa Vô Cực đại điện đã hủy hết, chỉ còn lại một tâm bia đá cao chừng chín thước, tại sao lại nổi lên tranh chấp?
Ngoài ra, điện thờ kia cũng không phải chỉ có hai tòa, mà tổng cộng có ba tòa đấy. Tuy lớn nhỏ khác nhau, nhưng nền móng đều ở đây. Ở bên trong Hậu Thổ tiên cảnh, có rất ít điện thờ, chẳng biết là ở đây dùng để cung phụng vị thần đầu nào?
Mà dải đất bằng rộng lớn này chắc chắn là đỉnh núi Vô Cực Sơn. Nơi này, ngoại trừ những đại điện đổ nát ra thì chung quanh chẳng còn vật gì khác. Chẳng biết là Huyền Thiên thượng nhân năm đó làm sao lại thu hoạch được Kim Long kiếm, còn cả, hướng đi của Văn Đạo Tử và tung tích của Tiên vực, đến bây giờ vẫn không có dấu vết gì...
Vừa nghĩ đến đây, Lâm Nhất lại lắc mạnh đầu. Lúc hắn nhìn về phía điện thờ một lần nữa, nội tâm khẽ chấn động.
Vào lúc này, tình hình ở trên ngọn núi bằng bỗng trở nên yên tĩnh vô cùng. Những vị hóa thần tu sĩ nhìn đám vãn bối bước đến, tuy có chút kinh ngạc, nhưng cũng không quá để tâm. Dù sao thì bốn vị đạo hữu kia vẫn đang đánh nhau kịch liệt, hơn nữa, còn đánh bạc sự tồn vong của tất cả các nhà, không cho phép bọn hắn được phân tâm. Đang lúc giao chiến, hai bên lại không hẹn mà cùng dừng tay, một đám cao nhân đều nhìn về phía đám người Lâm Nhất.
- Ha ha! Ngày hôm qua chúng ta mới chạy đến đây, hiện tại đám tiểu bối cũng đã đến rồi...
- Ồ! Vì sao đệ tử môn hạ của ta lại thiếu đi vài người? Trần Tử...
- Ninh Viễn, trên đường đi đã xảy ra chuyện gì...
- Lâm Nhất, cấm phù của lão phu có phát huy công dụng không...
- Hừ! Quả nhiên ngươi đã đến...
“....”
Lâm Nhất đứng đấy, cũng không di chuyển, chỉ chắp tay chào mấy vị cao nhân phía xa xa. Đám người còn lại thì riêng phần mình chạy về phía trưởng bối nhà mình, đồng thời kể hết lại những chuyện mà bọn hắn đã gặp. Mà trong lúc Hoa Trần Tử và Tùng Vân tán nhân trò chuyện, bọn hắn đại khái cũng biết được tình hình ở Vô Cực điện này.
Một ngày kia, sau khi Văn Bạch Tử, Công Dương Lễ và Công Dương Tán rời khỏi Hư Vô điện, đám người Văn Huyền Tử cũng tìm đến Thái Cực điện trong Thái Cực giời. Ai giờ, Thái Cực bia trong đại điện đã bị hủy, người sau liền suy đoán là người đến trước đã cố ý gây nên, vậy nên hai bên mới xảy ra ồn ào.
Tranh chấp không có kết quả, lo ngại sẽ lại phát sinh vấn đề, nên cả chín người đều vội vàng tìm đến Vô Cực giới. Sau khi đến Vô Cực điện, Tùng Vân tán nhân không đồng ý cho Văn Bạch Tử đi trước nửa bước. Lão muốn nhà mình đi đầu tìm hiểu sau đó đối phương mới có thể đến gần Vô Cực biên. Công bố này chẳng khác gì kiểu đề phòng kr lòng dạ tiểu nhân. Mà Văn Huyền Tử lại xưng danh thủ hộ cho Tiên cảnh, hợp thời đứng ra chủ trì công bằng.
Trong lòng nhận định Tùng Vân tán nhân và Văn Huyền Tử đang mượn cơ hội làm khó dễ, Văn Bạch Tử sao chịu đi vào khuôn khổ. Mà Công Dương Lễ thi càng không muốn chịu thiệt, vì vậy nên mới động thủ với nhau, cho đến khi đám người Lâm Nhất xuất hiện...