Dưới ánh mặt trời năm màu, Vô Cực sơn vô cùng tĩnh mịch, trang nghiêm mà thần bí. Ở trên đỉnh núi, gần với màn trời sau một hồi náo động thì cũng trở nên yên ắng. Đứng trước đại điện đổ nát trên dải đất bằng, một đám tu sĩ im lặng đứng đó, đều chăm chú nhìn về một người.
Sau khi biết được chuyện mà các đệ tử nhà mình đã gặp phải, mấy vị trưởng bối đều âm thầm kinh ngạc không thôi. Nếu như trong lúc gặp nguy, không có Lâm Nhất một thân bản lĩnh hơn người thì chỉ sợ những vãn bối này đã không một ai có thể giữ được mạng. Vậy nên, mấy vị hóa thần tu sĩ đều tự mình cân nhắc một chút, kế đó thì đích thân tìm đến người trẻ tuổi kia đàm đạo vài câu, gửi lời cảm ơn, đồng thời có chút ý tứ muốn lấy lòng. Ngoài ra, đây cũng là lần đầu mọi người nghe đến Thần giao và động phủ của tiên nhân, vậy nên ai cũng không thể nén được sự hiếu kỳ.
Nhưng mà, lúc mọi người nhìn về phía Lâm Nhất, tất cả đều cảm thấy mờ mịt không thôi. Căn bản là người trẻ tuổi kia chẳng hề có tâm tư tiến lên hàn huyên. Hắn chắp hai tay lại, bước chân thonh thả, một mình nhàn nhã đo đạc chiều rộng của dải đất bằng này. Có lúc thì im lặng nhìn bầu trời, có khi lại cúi đầu trầm tư suy nghĩ...
Từng ánh mắt đổ dồn về phía mình, nhưng rồi Lâm Nhất lại hồn nhiên không phát hiện ra, hắn giống như là đang nhàn nhã dạo chơi. Nét mặt của hắn không hề thay đổi, mối nghi ngờ lúc trước cũng dần dần tiêu tán. Tùng Vân tán nhân và Văn Huyền Tử quy tội hủy hoại Thái Cực bia cho Văn Bạch Tử chỉ là cái cớ mà thôi. Sau khi Lâm Nhất hiện thân thì cả bốn người bọn hắn đều đã dừng tay, cho thấy lần tranh chấp lần này là có mưu đồ khác... Mà thấy chín vị hóa thần tu sĩ dây dưa với nhau, người trong nhà đánh nhau, nhưng lại chẳng thể làm được gì, chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn.
Trong lúc bất tri bất giác, Lâm Nhất đã bước đến một ụ đất trong dải đất bằng này, sau đó lại chậm rãi tiến đến trước đại điện đổ nát kia, lúc này chỉ còn cách ba trăm trượng. Hành động quái dị, không coi ai ra gì của hắn đã thu hút sự chú ý của mọi người. Rốt cuộc cũng có người không thể kìm nén được nữa, cả người khẽ động, lập tức vọt lên chặn đường đi của hắn, trầm giọng nói:
- Lâm Nhất! Chỉ cần nói ra tình hình thực tế thì ân oán trước đây xem nhu chấm dứt, lão phu còn có thể cùng ngươi tiến vào Vô Cực điện...
Ở cách đó tầm mười trượng, Văn Bạch Tử vươn tay vuốt bộ râu dài của mình, thần sắc khó lường.
Lúc Lâm Nhất dừng chân, ở phía xa lại có thêm mấy người khác chạy đến. Hắn nhìn Văn Bạch Tử, từ chối cho ý kiến, nói:
- Ngươi muốn biết rõ cái gì? Ta đây thì biết rõ chuyện gì...
- Năm đó, sư huynh của ta Văn Đạo Tử giữa đường gặp bất trắc, mà ta tuy đã đi tìm hiểu trở về nhưng lại không thể tìm ra được gì...
Văn Bạch Tử nói đến đây thì dừng lại một chút, ánh mắt sắc bén như đao, nói tiếp:
- Ngươi có được vân bào, các vật tùy thân như kim kiếm của sư huynh ta, nhất định là có biết về chuyện cũ. Kính xin bẩm báo chi tiết, hoặc là chỉ huyền cơ của Vô Cực điện...
- Nếu như ngươi thật sự tin ta, vậy thì vì sao còn phải vậy...
Lâm Nhất lắc đầu, đuôi lông mày hơi nhướng lên, nói tiếp:
- Liên quan đến tung tích của lệnh sư huynh, chỉ có trời mới biết. Mà Vô Cực điện các ngươi đã nhìn kỹ không sót một chút gì, còn không rõ được huyền cơ. Vậy thì không ngại đợi ta đi xem xét một chút rồi về báo cáo, như thế nào...
Văn Bạch Tử hừ lạnh một tiếng, gã vừa định nói tiếp thì đã bị Tùng Vân tán nhân cắt ngang, lão nói:
- Lâm Nhất, dù cho là ngươi muốn thu thập bảo vật hay là muốn tham quan, thì lão phu đây sẽ đi cùng ngươi, cũng không cần cãi nhau với hắn.
Ngay sau đó, hóa thần tu sĩ của các nhà khác cũng tiến lên trước, Văn Huyền Tử mở miệng phụ họa:
- Lâm đạo hữu, niệm tình ngươi luôn đặt làm việc nghĩa lên đầu, cho ngươi đi trước tìm hiểu văn đá cũng là chuyện hợp lý hợp tình! Có đám chúng ta chờ ở đây, ngươi cứ tự nhiên đi...
Nhìn các vị cao nhân hóa thần đang tiến đến gần chỗ mình, Lâm Nhất cười nhạt một tiếng, thầm nghĩ, tấm bia đá kia quả nhiên chỉ là ngụy trang. Nếu như không phải hắn đột nhiên hiện thân thì chỉ sợ đám người kia vẫn còn đang giả bộ hồ đồ rồi. Bởi vì có Văn Bạch Tử, nên mọi người đều biết từ ngàn năm trước, ân oán giữa gã và Lâm Nhất đã là rất sâu rồi. Mà hướng đi của Văn Đạo Tử không chỉ liên quan đến ân oán của các nhà tiên môn mà còn liên quan đến tung tích của tiên vực.
Lúc đã hiểu rõ điểm lợi này, mỗi người đều có một sở cầu, nên tâm tư của những cao nhân này cũng không khó để phán đoán. Nếu như đã biết rõ huyền cơ ẩn giấu trong Vô Cực điện thì tại sao còn có thể cho cừu gia đối thủ đến gần nửa bước. Nếu thật sự có người nhìn ra được manh mối mà vượt lên trước một bước thì chẳng phải là hối hận cũng đã muộn rồi sao.
Chính bởi vì hắn là một Nguyên Anh tu sĩ, hơn nữa còn không thuộc bất kỳ nhà tiên môn nào. Nên mới khiến các cao nhân giảm bớt sự cố kỵ, cũng như thêm kiên nhẫn. Đục nước béo cò, thuận thế mà làm, không có gì hơn thế. Mà tình hình trước mắt này, cũng hoàn toàn không nằm ngoài dự liệu của vị cao nhân kia...
Lúc tâm niệm của Lâm Nhất vừa động, thì chợt một tiếng cười lãnh đạm vang lên. Âm tán nhân nhẹ nhàng bước đến, có chút hả hê nói:
- Ha ha! Lâm Nhất chính là một hậu bối tinh anh, ta mọt đời mẫu mực, tự mình tìm hiểu tấm bia đá là được rồi, để ý đến tác vi của hắn làm gì...
Mặc Cáp Tề không cam lòng rơi lại phía sau, mang theo dáng vẻ thưởng thức nói:
- Tâm chính tức thì pháp chính, pháp chính tức thì ngũ hành an, đây là nội dung quan trọng của cấm pháp đấy! Mặc môn ta đã có người kế tục...
Nhưng mà, chỉ mới đảo mắt một cái, cả chín vị hóa thần tu sĩ đã đứng tụ tập lại một chỗ.
Đối phương người đông thế mạnh, ngôn từ lại sắc bén, Văn Bạch Tử chỉ một thân một mình, liền dứt khoát im lặng, không lên tiếng nữa. Công Dương Lễ và Công Lương Tán cũng không tham dự vào cuộc chiến nước miếng này, chỉ giúp gã quan sát từng cử động của Lâm Nhất. Còn có Lý Bách Xuyên dáng vẻ ôn hòa, Trọng Tôn Đạt hung thần ác sát...
Mười mấy mấy vị nguyên anh tu sĩ không dám đứng gần quá, cũng không dám xa quá, chỉ có thể cách một đoạn quan sát tình hình. Ở trong đám người, Hoa Trần Tử đứng ngồi không yên, nhưng lại bởi vì tình hình mờ mịt nên nội tâm coa chút cố kỵ, đành phải âm thầm nhẫn nại, đôi mắt sáng ngời liên tục lập lòe.
Nhìn đám cao nhân đứng chắn ở phía trước, Lâm Nhất thầm than một tiếng, sau đó chắp hai tay nói:
- Mấy nghìn đồng đạo, có thể đi đến tận đây chỉ có hơn hai mươi người. Có thể thấy được, tiên đạo làm nhiều điều sai trái, tiên duyên khó kiếm. Chư vị tiền bối buông phân tranh là cử chỉ sáng suốt. Chính là phúc của các tiên môn Cửu Châu. Gặp cơ hội tốt này, xin hãy cho vãn bối tự hành làm việc. Nếu như có thu hoạch, nhất định sẽ không giấu giếm. Nếu không phát hiện, thì đó cũng là ý trời.
Sau khi nói xong những lời kia, hắn ngang nhiên tiến lên phía trước. Đám người Văn Bạch Tử cũng không ngăn cản nữa. Trái lại còn cố ý nhường ra cho hắn một con đường.