Không nói đến huynh muội Thạch gia lo lắng không yên cùng bất đắc dĩ, có người càng khó chịu nổi hơn hai người bọn họ.
Trên mây mù vẫn là mây mù, không ngừng cuồn cuộn trong phạm vi mười mấy trượng, bao quanh hai người.
Công Dã Ân cố gắng bình tĩnh nhưng không được. Nơi đây trên không gặp trời, dưới không thấy đất, xung quanh mịt mờ. Mình ở trong đó giống như đang ở mảnh thiên địa khác, mây mù mờ ảo lại ẩn giấu sát cơ mai phục khắp nơi. Không ép được khủng hoảng kéo tới, lão lại mở miệng:
- Lúc trước có chút đắc tội là ta sai. Có câu tha được cho người thì nên tha, ngươi đã giết hai đệ tử môn hạ của ta còn muốn thế nào nữa?
- Còn muốn thế nào à? Là ai mở miệng sỉ nhục ta? Là ai bày ra thế bắt nạt kẻ thế đơn lực mỏng?
Trong lúc ep hỏi, Lâm Nhất chậm rãi bước ra ở vị trí cách đối phương mười trượng nói:
- Nếu muốn có thể xoay chuyển thì nói ra những gì ngươi biết...
- Ngươi muốn biết gì...?
Pháp bảo lẩn quẩn xung quanh không rời, Công Dã Ân nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất hỏi. Vẻ mặt đối phương không hề thay đổi, nói:
- Ta muốn biết, thân phận của ngươi ở bên trong Hắc Sơn tông, còn cả nguyên nhân ngươi đi tới Lôi Minh Cốc sớm...
Chuyện này có gì đáng để giấu đâu, ta nói ta là được, cần gì phải tự làm khổ mình gây ra tình cảnh lớn như vậy! Hắn... Hắn sẽ không thật sự chỉ muốn biết những điều này chứ? Trong lòng Công Dã Ân nghi ngờ, đang thầm nghĩ, quả nhiên đối phương lại nói...
- Ta còn muốn biết tình hình của Hắc Sơn tông bây giờ cùng với tung tích của Công Dã Can, Công Dã Bình à Công Dã Mạc...
Lâm Nhất còn nói tiếp:
- Còn có...
- Sao vẫn còn thế...?
Sốt ruột ngắt lời đối phương nói, Công Dã Ân đã đen mặt. Chuyện bí mật trong tông môn, ai dám tiết lộ ra ngoài chứ? Điều này có khác gì đi tìm chết. Hơn nữa, mình cũng là con cháu của Công Dã gia. Bất luận là tông quy hay là gia pháp, hắn đều không được phép làm trái.
Vẻ mặt Lâm Nhất không thay đổi, lạnh giọng nói:
- Còn nữa, Hắc Sơn tông yên lặng nhiều năm lại xông ra, cũng dẫn dụ Huyền Thiên môn cùng Chính Dương tông đi tới quận Cố Bỉ, phía sau có âm mưu gì?
Hắn hất cằm lên, ra hiệu mình đã nói xong. Đối phương lại thâm trầm, ngậm chặt miệng.
Trong ánh mắt chợt lạnh, Lâm Nhất há mồm phun ra một tia sáng màu vàng. Trong thoáng chốc, hắn cầm lấy Kim Long kiếm. Theo linh lực tràn vào, một trượng kiếm quang hiện ra, chiếu sáng xung quanh, còn có sát ý sắc bén trút xuống khiến cho mây mù cuồn cuộn, thanh thế kinh người.
Vẻ mặt ngạc nhiên, Công Dã Ân vội nói:
- Khoan đã! Ta nói...
Lâm Nhất đạp kiếm lao lên không trung, ánh sáng màu vàng trên tay chớp động chói mắt, lẳng lặng nhìn Công Dã Ân, không nói một lời.
- Ta là chi thứ của Công Dã gia, tuy có tu vi Kim Đan nhưng không được tông môn trọng dụng, chỉ có thể chạy vặt giữa các nơi trong gia tộc cùng tiên phường, chính là một kẻ bị người sai khiến sai! Có mấy tiên phường bị những tiên môn khác thu cho mình, ngày thường cũng không ở lại lau, lúc này mới đến đây trước mấy ngày...
Dường như để thể hiện thành ý, Công Dã Ân vội vàng nói ra lai lịch của mình. Thấy Lâm Nhất không có ý dừng tay, lão lộ ra vẻ mặt khó xử, nói:
- Về phần hướng đi của tông môn, không phải ta có ý che giấu mà thật sự không thể trả lời!
Lâm Nhất chậm rãi gật đầu, hỏi:
- Theo ta được biết, đã nhiều năm nay Hắc Sơn tông không để ý tới những tiên phường này, ngươi tới đây là do người nào sai khiến?
- Tại hạ chẳng qua là nhận truyền tin của các sư huynh để hành sự thôi. Ở Hắc Sơn tông ta có không dưới hai chục Kim Đan trưởng lão...
Khi trả lời, Công Dã Ân cúi đầu xuống, đột nhiên thấy có sát khí nhào tới. Lão vội vàng ngước mắt nhìn lên, một tia sáng màu vàng đã đến đỉnh đầu...
- Ngươi nói không giữ lời...
Quát to một tiếng, Công Dã Ân liền muốn tránh né, nhưng vì trận pháp vây khốn, lão chỉ cảm thấy thân hình nặng nề. Tâm tư may mắn trước đó không còn sót lại, lão lập tức điên cuồng, gào thét nói:
- Tiểu nhân hèn hạ! Cùng lắm thì ta đồng quy vu tận...
Theo ngón tay điểm một cái, này pháp bảo chày gỗ bỗng nhiên hóa thành một trận gió đen cuốn lấy lão.
- Ầm...
Một tiếng nổ vang, ánh sáng màu vàng đuổi tan ra gió đen, hiện ra bóng dáng Công Dã Ân lay động. Pháp bảo của lão bị đánh trở về nguyên hình, vẫn lơ lửng trên không trung. Trên cái chày gỗ màu đen hiện ra một vết kiếm sâu, suýt nữa thì bị chém thành hai đoạn.