Đột nhiên ra tay, lại không thể một đòn đạt được hiệu quả làm Lâm Nhất hơi ngạc nhiên. Hắn vẫn ở trên không trung chưa hạ xuống, lại lần nữa vung lên kim kiếm trong tay.
Công Dã Ân cố gắng đứng vững, không nhịn được hừ một tiếng, khóe miệng chậm rãi có máu tràn ra. Lão oán hận nhìn Lâm Nhất và lấy ra năm lá cờ nhỏ ở trong tay, mắng:
- Có người nói ngươi thâm hiểm giả dối, quả nhiên là thế! Muốn cậy vào tu vi giết ta thì phải qua được 'cờ Ngũ hành Quỷ Sát” này đã...
- Tiểu nhân thì thế nào, quân tử lại thế nào? Ta chỉ là Lâm Nhất!
Hừ lạnh một tiếng, ánh mắt của Lâm Nhất lướt qua những lá cờ, nói:
- Những lời vừa rồi của ngươi không thật, tưởng ta là đứa trẻ ba tuổi sao? Ngươi có ý giấu giếm như vậy, ta lại có kiếm giết người!
- Ngươi có bản lĩnh thật lớn, còn không phải thua trong tay tộc huynh của ta sao? Ngươi còn nhớ rõ Mạc Đại sao? Còn nhớ rõ Mạc sư huynh của ngươi sao? Ha ha...
Công Dã Ân cười một cách điên cuồng, chợt ném lá cờ nhỏ trong tay ra. Năm đám mây đen nhanh chóng cuốn tới, bỗng nhiên có năm con rồng đen xông về phía Lâm Nhất.
Đại Mạc? Ngươi quả nhiên quen biết Công Dã Mạc, hôm nay càng không thể tha cho ngươi! Lâm Nhất nhướng mày, giơ tay lên đánh ra một chuỗi thủ quyết.
Trong mây đen cuồn cuộn, năm con rồng đen hung hăng khác thường, thoáng cái lại nhào tới trước người của Lâm Nhất. Mắt thấy cờ trận Ngũ Hành Quỷ Sát sắp thành công, Công Dã Ân đang vui mừng thì tình hình đột nhiên biến đổi.
Năm con rồng đen với khí thế hung hăng đang muốn nuốt hết Lâm Nhất trong chớp mắt, đột nhiên dừng lại trên không trung, tiếp theo lại ầm ầm tán loạn. Không đợi Công Dã Ân ngạc nhiên, may đen biến mất, năm lá cờ nhỏ hiện ra nguyên hình, chỉ là đã thay chủ.
- Sao ngươi khống chế được cờ Quỷ Sát của Hắc Sơn tông ta...?
Nhìn chằm chằm vào năm lá cờ nhỏ trong tay Lâm Nhất, Công Dã Bình giống như ma quỷ nóng nảy, tuyệt vọng kêu lên. Vốn nghĩ có thể chống đỡ một lát, có lẽ có thể tìm được cơ hội thoát thân, nhưng từng bước bị áp chế, không thể không khiến người ta phát điên.
Lâm Nhất lại nhìn lá cờ nhỏ trong tay và có chút bất ngờ! Cho dù không phá được cờ trận Quỷ Sát này, cũng không ảnh hưởng hắn bắt đối thủ. Mà năm đó khi hắn xông vào Hắc Sơn tông, lại may mắn nhận được phương pháp chế luyện cùng tu luyện cờ Quỷ Sát, không ngờ hôm nay lại phát huy công dụng.
Lâm Nhất đã lĩnh hội đầy đủ chỗ hiểm độc của cờ Quỷ Sát này. Mặc dù tránh không kịp, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn để ý, lại nhớ kỹ khẩu quyết khống chế cờ trận cùng phương pháp chế luyện, đề phòng gặp bất ngờ. Bất cứ việc gì cũng phải phòng trước, lúc này cường thế ra tay mới có thêm vài phần thắng. Hiểu ra phương pháp khống chế cờ Quỷ Sát không khó, đoạt được nó trong tay của đối phương lại không dễ. Bất kỳ một món linh khí, hoặc pháp bảo nào đều có ấn ký thần thức, không cho người khác nắm trong tay.
Mà đối với tu sĩ Kim Đan sơ kỳ như Công Dã Ân, sau khi gặp phải Lâm Nhất thì tất cả trở nên khó nắm bắt. Đối phương có tu vi không thua kém Kim Đan hậu kỳ, thần thức có thể so với tu sĩ Nguyên Anh, ở trong giao đấu đảo khách thành chủ thu cờ Quỷ Sát của lão cũng là chuyện bình thường.
Điều này giống như một tu sĩ Trúc Cơ thi triển phi kiếm với tu sĩ Kim Đan, người sau có thể dễ dàng hóa giải thủ đoạn của đối phương chính là tu vi cùng thần thức cao hơn một bậc. Năm đó Lâm Nhất ở Bắc Tế đảo bị người cưỡng đoạt phi kiếm không thể tránh được, giống như hôm nay hắn mạnh mẽ cướp cờ Quỷ Sát của Công Dã Ân, hai nguyên nhân gây ra có thể nói là một trời một vực nhưng cục diện lại tương tự như nhau.
Lâm Nhất vận dụng Huyền Công, mạnh mẽ xóa đi ấn ký thần thức trên lá cờ nhỏ, tiện tay thu nó vào. Công Dã Ân lập tức biến sắc, phun ra một ngụm máu.
Lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, Công Dã Ân không để ý tới vết máu dính trên khóe miệng và chòm râu, khàn giọng hét lên:
- Ngươi thật muốn giết ta sao?
- Ngươi tự chuốc họa vào thân!
Lâm Nhất nói.
- Ha ha! Hay cho một câu tự chuốc họa vào thân! Ngày khác, ngươi cuối cùng cũng sẽ đi theo vết xe đổ của ta mà thôi...
Công Dã Ân điên cuồng cười, chợt khởi động pháp bảo. Chày gỗ màu đen lóe lên, hóa ra thành ba cái chày gỗ giống hệt nhau, bốc lên gió đen và đánh mạnh về phía Lâm Nhất.
Pháp bảo của đối phương chưa tới người đã nghe trong gió mơ hồ có mùi thơm lạ lùng đập vào mặt. Lại là một vật độc! Trong lòng đề phòng, Lâm Nhất tập trung tinh thần nhìn lại. Ba gỗ chày nhanh chóng xoay tròn, lấy một hóa ba, lấy ba hóa chín, chẳng mấy chốc đã hóa thành vô số bóng đen, muốn nuốt hắn. Trong thần thức của hắn đúng là nhất thời khó có thể phân biệt được đâu là pháp bảo thật, khó có thể ứng phó.
Tuy nói có chỗ dựa vào trận pháp, nhưng đối mặt với uy lực pháp bảo của Công Dã Ân, Lâm Nhất vẫn không dám sơ suất. Nếu như đổi một nơi khác, lấy lực dùng sức, mạnh mẽ dựa vào tu vi để giết người này không khó. Nhưng nếu hai bên so đấu pháp thuật, hắn thật sự sẽ phải tốn sức một lúc. Bất kỳ một tu sĩ Kim Đan nào, đều có tâm chí vững chắc, không thể khinh thường.
Vào thời điểm đứng trước sống chết chém giết, mặc cho đối phương thi triển thủ đoạn, cũng không phải là ý định cũng như phong cách hành sự của Lâm Nhất. Hắn chỉ muốn từ đối phương được biết hướng đi của Hắc Sơn tông, không ngờ lại là một kết quả như thế...
Có ánh sáng màu đỏ dài mấy thước chói mắt xuất hiện. Cánh tay Lâm Nhất rung lên, trước người hắn chợt xuất hiện Xích Kim Diễm Long, trợn mắt, nhe nanh múa vuốt, uy thế kinh người. Thân rồng dài trượng hai đang xoay quanh, một con đầu đã lao vào trong gió đen.
Giống như mặt trời đỏ vừa nhô lên cao, mây mù tan hết. Chẳng qua chỉ trong chớp mắt, những bóng chày đen đã biến mất, chỉ còn lại thần khí Xích Kim Diễm Long hiện ra, trong miệng cắn chặt một cái chày gỗ màu đen.
- Sao ngươi có thể nhìn thấu được pháp bảo của ta...?
Tuyệt vọng kêu thảm một tiếng, vẻ mặt Công Dã Ân đầy sợ hãi.
Hừ! Mặc cho ngươi có muôn vàn cách biến hóa, ở dưới 'Huyễn Đồng' đều không thể che giấu! Lâm Nhất không nói một lời đã bay lên không trung, nắm Kim Long kiếm bổ tới.
Thấy tai họa của mình sắp đến, Công Dã Ân biến sắc. Lão không tránh không né, hai tay nhanh chóng bấm một chuỗi pháp quyết. Trong mắt lão càng thêm điên cuồng, căm tức nhìn Lâm Nhất nhào tới.
Vào lúc kim kiếm của Lâm Nhất đánh xuống, chợt thấy được sự khác thường của Công Dã Ân. Không chờ hắn suy nghĩ nhiều đã nghe được tiếng nói của lão Long đúng lúc vang lên...
- Đúng là tự tìm khổ...