Phía tây Bắc Châu Thành.
Bên trong một trang viên được xây dựng dựa vào núi.
Một lão già năm sáu chục tuổi hấp ta hấp tấp đi ra khỏi phòng, đi tới trong viện lại chắp tay sau lưng đứng thẳng. Trên mặt hắn đầy những vết nhăn sâu như dao khắc, sắc mặt nặng nề, bộ râu muối tiêu được chải vuốt từng sợi chỉnh tề, chiếc áo xanh cũng sạch sẽ. Hắn vừa tới trong viện đứng, lập tức có đệ tử trẻ tuổi đã chạy tới.
Người này chính là một đệ tử Luyện Khí tầng bốn trong Bắc Châu Thành, Trịnh Cừ. Tu vi hắn không tính là cao nhưng lớn tuổi, không thích nói đùa, khó hầu hạ. Cộng thêm hắn đại diện gia tộc trấn giữ ở Bắc Châu Thành, một ít đệ tử phía dưới dứt khoát cung kính hắn như trưởng bối.
Trịnh Cừ vừa nhận được bùa truyền của Trịnh Tế âm, nói vườn dược thảo ngoài thành bị người ta phá hủy. Người gây họa là một đám người đến từ Đại Thương gì đó. Đối phương có đồng đạo tu tiên tu vi không kém tầng bốn, y không địch nổi, cũng không có bảo vệ được vườn thuốc.
Lúc này, những người gây họa đang ở trong thành, Trịnh Tế muốn Trịnh Cừ dẫn theo các sư huynh đệ đồng môn nhanh chóng bắt những người này. Đồng thời, Trịnh Tế đã nói rõ y thấy nên báo cáo chuyện này cho các trưởng bối trong gia tộc.
Trịnh Cừ là người khô khan, không phải kẻ kém hiểu biết. Một tu sĩ lớn tuổi như vậy còn xưng huynh gọi đệ cùng đám con cháu trẻ tuổi thế hệ sau, từ lâu đã khiến cho hắn rất khó chịu. Nhưng ai bảo mình tu luyện cả đời, tu vi lại chậm chạp không thể đi lên! Trong lòng không thoải mái, sắc mặt hắn cũng không tốt khi gặp đám con cháu trẻ tuổi gia tộc.
Trịnh Cừ cũng hiểu rõ ràng Trịnh Tế là người tính tình thế nào. Chăm sóc vườn thuốc là chuyện tốt như vậy bị y cướp mất không tính là gì, bây giờ còn nói gì bị người tới phá hủy.
Bị phá hủy thì phải gánh trách phạt, đây vẫn là quy định của gia tộc đặt ra, bất kỳ kẻ nào cũng không thể may mắn trốn tránh được. Nhưng Trịnh Tế thì hay rồi, không có sức địch lại cái chó gì chứ? Bản thân làm sai lại chối phắt, đẩy trách nhiệm cho người khác, giống như y vẫn có công lao vậy. Không chỉ có vậy, cuối cùng còn dám mặt dày gửi bùa truyền âm tới sai khiến ông già như hắn đi bắt những người từ bên ngoài tới này.
Thật giỏi cho Trịnh Tế nhà ngươi, bắt nạt lão già ta cũng không tính, ngươi còn muốn báo cáo chuyện này cho trưởng bối trong tộc. Chẳng phải là nói, nếu như Trịnh Cừ tới chậm không bắt được những người gây họa này, tất cả mọi sai lầm đều do ta tạo thành sao?
Trong lòng Trịnh Cừ tức giận lại không có chỗ nào trút ra được. Bất luận nói như thế nào, vườn thuốc bị hủy là một chuyện, với gan chó của Trịnh Tế cũng không dám nói linh tinh. Lúc này, hắn chỉ có thể trơ mắt bị người bố trí.
Hừ! Nói chung là vườn thuốc bị hủy, ta ngược lại muốn xem Trịnh Tế làm thế nào phủi sạch tội lỗi của mình.
Trong lòng Trịnh Cừ giận dữ một lúc lâu nhưng ngoài mặt không lộ cảm xúc, khiến cho đệ tử Trịnh gia đi tới nghe căn dặn cũng không dám hé răng.
Trong thành có sáu đệ tử Luyện Khí, không tính Trịnh Cừ cùng Trịnh Tế là tu vi tầng bốn, còn lại hai người tầng ba, một người tầng hai, người cuối cùng có tu vi tầng một là Trịnh Kim. Ngoài ra còn có một vài đệ tử Ngưng Khí kỳ, cũng là tương lai của gia tộc, mỗi người đều được truyền cho một ít võ công giang hồ dùng để rèn luyện thân thể.
Nhiều người như vậy đi bắt một vài người giang hồ từ bên ngoài tới, cho dù đối phương có một, hai đồng đạo tu tiên, theo Trịnh Cừ nghĩ cũng không đáng để lo.
Trịnh Cừ tạm thời bỏ xuống oán hận với Trịnh Tế, lớn tiếng nói:
- Truyền lệnh xuống, có người cố tình làm bậy, phá hủy vườn thuốc của Trịnh gia ta. Ngay lập tức triệu tập người theo ta đi bắt hung dữ!
...
Cùng lúc đó, đám người Lâm Nhất đã đi qua rừng cây trở lại trên đường lớn, sắc mặt mấy người rất khó coi.
Hoằng An không ngừng bực tức, oán trách lòng người chẳng chân thành, vẫn có thế đạo gì thật hiểm ác đáng sợ, thấy lợi tối mắt, đê tiện vô sỉ v.v.
Vương gia cũng có chút nổi giận! Vốn đi cùng giai nhân dạo phố lại gặp phải một chuyện tệ hại như thế, không chỉ rơi vào một âm mưu nhỏ, còn thiếu chút xảy ra án mạng.
Ngươi có thể nói nữ nhân ngu lại không thể nói nàng xấu. Nam nhân cho dù là một kẻ ngu như heo, ngươi dám nói đầu óc hắn kém cỏi thì hắn lại dám liều mạng với ngươi!
Hoằng An tất nhiên không phải người ngốc, còn là hạng người thông minh nhìn xa trông rộng, tâm tư tinh tế. Nhưng vừa vặn như vậy, hắn đi theo mấy người giang hồ này lại bị người ta lừa thảm, lại khó chịu thế nào!
Trong đầu Hoằng An cho rằng những người giang hồ đều là hạng người thô lỗ. Chỉ là hắn có thể che giấu kỹ sự cao ngạo cùng xem thường của mình, qua lại vui vẻ cùng mọi người.
Nhưng hôm nay bị lừa gạt một hồi, Hoằng An bi ai phát hiện ra, từ sau khi rời khỏi Đại Thương, tất cả những gì hắn trước sau vẫn luôn kiêu ngạo đã trở nên không đáng một xu.