Vô Tiên

Chương 501: Chương 501: Vạ lây (2)




Gương mặt Mộc Thanh Nhi cau có, nước mắt lưng tròng. Bị lừa gạt thực sự khiến người ảo não. Tuy nhiên nàng khổ sở không phải vì những điều này, mà là thanh đoản kiếm vẫn luôn mang theo bên người. Nữ nhi bao giờ cũng có tình cảm với vật mình yêu thích, càng chưa nói đó là thanh đoản kiếm đã làm bạn với nàng mười năm.

Thấy Lâm Nhất cùng Giang trưởng lão đi ở phía trước cũng lộ ra vẻ mặt buồn rầu, sợ rằng hai người này đang lo lắng rất nhiều. Mộc Thanh Nhi cố nén oan ức cùng khổ sở trong lòng, lặng lẽ đi theo ở phía sau.

Mộc Thanh Nhi tùy hứng, điêu ngoa cũng thường không nói đạo lý. Nhưng khi gặp phải chuyện lớn, nàng lại có vẻ ngoan ngoãn và hiểu ý khác hẳn với nữ nhi nhà bình thường.

Nàng không nhịn được lại ngẩng đầu liếc nhìn bóng lưng của Lâm Nhất, nam tử này có dáng người gầy gò, mái tóc đen tung bay, bước đi lại vững vàng, còn là đệ tử chăn ngựa nói có thể làm tức chết người sao? Lâm Nhất này đã không phải là Lâm Nhất của ngày hôm qua nữa.

Nhưng Lâm Nhất hôm qua với chức vụ nhỏ lại không có gì khác với người này! Hắn vẫn không thích nói chuyện, hắn vẫn luôn tươi cười một cách kỳ lạ như vậy. Khi đối mặt với nguy cơ, hành động của hắn luôn làm cho người ta thấy bất ngờ.

Chỉ có điều hắn vẫn là một kẻ lạnh lùng giống như ngày trước, bao giờ cũng đi qua mà không hề chớp mắt lấy một cái. Là hắn ghét mình, hay là hắn không để ý tới bất kỳ kẻ nào?

Nghĩ đến đây, không biết tại sao Mộc Thanh Nhi lại thầm than một tiếng. Nàng cảm thấy cái bóng lưng trước mặt này càng lúc càng xa!

Lâm Nhất bây giờ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Trên người hắn có vè lười nhác cùng tùy ý quen thuộc, còn có uy thế giống như Giang trưởng lão, khiến cho người ta không dám xem thường.

Mộc Thanh Nhi khẽ cắn môi. Trong lòng nàng càng thêm mong muốn có được tiên đạo gần ngay trước mắt, lại mờ ảo khó tìm này. Vì để thị uy với hắn, hay mình thật sự si mê con đường này?

Bên má vẫn còn vệt nước mắt nhưng suy nghĩ của Mộc Thanh Nhi đã bay xa, nàng không khỏi dùng khuỷu tay thúc vào sư tỷ.

...

- Không biết thuyền đi biển và những vật cần thiết được chọn mua thế nào?

Lâm Nhất cùng Giang trưởng lão sóng vai rời đi, hắn trước sau vẫn im lặng lại đột nhiên nói ra một câu như vậy.

Trời sắp tối, phía xa mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của cửa thành. Khi trở về, dù mấy người đi cùng không thi triển khinh công nhưng bước chân lại không hề chậm.

Lúc thấy cửa thành ở trong tầm mắt, trên mặt Giang trưởng lão cũng không có vẻ gì vui mừng. Nghe được Lâm Nhất hỏi vậy, ông nói:

- Vốn định sáng mai lên đường, Mạnh Sơn làm việc lưu loát, mọi thứ cần thiết để đi biển đã chuẩn bị đầy đủ, sau khi chúng ta trở về lại là có thể rời khỏi đây.

Thấy Lâm Nhất nhíu mày, Giang trưởng lão không khỏi hỏi:

- Lâm đạo hữu, có gì không thích hợp sao?

Lâm Nhất đột nhiên dừng bước, nhìn phía trước nói:

- Lúc trước trong lòng ta thấy bất an còn tưởng là mình quá lo lắng. Mà lúc này trong thành đại loạn, dĩ nhiên là xảy ra chuyện rồi. Giang trưởng lão, chúng ta mỗi người dẫn theo hai người nhanh chóng trở lại thôi!

Giang trưởng lão nghe vậy liền biến sắc. Trong thành còn có mấy chục người, nếu như đối phương ra tay lạm sát, những đệ tử kia căn bản không có sức đánh trả, cửa thành còn cách bảy, tám dặm nữa. Nghĩ đến đây, ông không dám do dự, giơ tay nắm lấy chủ tớ Hoằng An và bay nhanh về phía trước.

Lâm Nhất có chút khó xử nhìn tỷ muội Mộc Thanh Nhi. Trời còn chưa tối, mình ôm lấy hai nữ tử mang đi tính là chuyện gì! Không biết là Giang trưởng lão thật sự lo lắng cho đệ tử trong môn phái hay cố ý đi trước một bước vậy? Lão già này thật là!

- Lâm sư đệ, chuyện gấp phải tùy cơ ứng phó thôi! Chúng ta đều là người trong giang hồ, đâu cần để ý nhiều tới lễ nghi phiền phức như vậy!

Từ Tử Huyên thản nhiên cười khẽ nói.

Trong đôi mắt Mộc Thanh Nhi lóe sáng, vết thương do thanh đoản kiếm mang đến tự nhiên biến mất.

- Ta đành phải đắc tội vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.