Không biết là cảm nhận được sự kêu gọi vô hình hay là đã ngủ một giấc quá lâu, hổ đầu trong Thiên Sát thiết bổng đột nhiên hồi tỉnh lại trong lúc nguy cấp...
Thực sự là động tĩnh thật là lớn!
Một khắc Long Anh trở về trong cơ thể Lâm Nhất phát ra tiếng rống giận, xa xa vang lại tiếng hổ gầm này. Hắn có phần ẩn nhẫn nhưng lại bị ép bạo phát, mà hổ đầu thì không cố kỵ chút nào phát tiết! Kết quả là bạch hổ thần thú ngủ say mười năm liền đăng tràng long trọng như vậy!
Trong nháy mắt bạch hổ hiện thân, ánh sáng kỳ dị bốn màu thoáng thả lỏng. Lâm Nhất còn chưa kịp cảm thấy ngoài ý muốn thì lại một lần nữa trợn to hai mắt.
Trong sơn cốc, tiếng huýt gió còn đang vang vọng, bạch hổ to lớn vây quanh ánh sáng bốn màu đang xoay quanh bất định. Cả người nó đều trong suốt lóe sáng, thân thể kiểu kiện mà cường tráng. Một đôi bối dực hơi rung lên, mơ hồ có tiếng sấm nổ mạnh. Nhất là trên trán có còn có thêm một cái sừng kim sắc dài nửa thước, có thêm vài phần uy thế nhìn thiên địa bằng nửa con mắt.
Năm vị Yêu Vương xung quanh đàn tế ngoài trăm trượng đều kinh hãi tại chỗ, lập tức lần lượt hiện ra chân thân tỏ vẻ kính ý. Lấy Kim Thánh dẫn đầu hóa thành một con cự hổ hoàng sắc lớn chừng bảy, tám trượng, mấy vị lão giả còn lại cũng thế nhưng màu lông lại khác nhau. Khi so sánh với nhau, bạch hổ có vẻ cao quý mà không ai bì nổi. Cùng lúc đó, trên dưới Yêu Vương cốc bầy yêu chú mục...
Tất cả chuyện này chỉ xuất hiện trong một giây, bạch hổ đột nhiên khôi phục hình người, biến thành một tráng hán tuổi còn trẻ, chính là dáng vẻ của hổ. Hắn ngạc nhiên nhìn xung quanh, có chút hồ đồ. Cách đó không xa, năm người hiện ra chân thân, nhìn thấy đồng tộc sao lại quen thuộc như vậy? Vì sao lại có người tỏ ra kính ý, có người lộ ra kính ý, có người mang theo kinh hỉ, còn có người không phục? Như có sự thân cận hơn đang ở trước mắt, đây là vật gì?
Bạch hổ không để ý tới năm vị Yêu Vương, chợt nhìn mấy thứ đang lơ lửng giữa không trung. Ngay lúc đó, ánh sáng bốn màu lặng lẽ biến mất. Trong đó, một cái ngọc giản cùng ba tấm ngọc bài đột nhiên rơi thẳng xuống, bình ngọc không có dấu hiệu nào, nổ tung.
Ầm một tiếng vang lên, cực kỳ bé nhỏ, nhưng ở trong sơn cốc lớn như vậy lại có thể nghe được rõ ràng, làm trên dưới vạn yêu cố đều yên tĩnh trở lại.
Nhóm Yêu Vương hóa thành hình người, nỗi lòng mỗi người đều khó hiểu. Kim Thánh có chút gấp gáp a một tiếng, trong hai mắt lóe lên sự thiết tha, muốn liều lĩnh xông lên phía trước, chợt lại cùng mấy vị đồng bạn khác lui về phía sau mấy bước. Chỉ thấy bình ngọc vỡ ra trong nháy mắt, một giọt máu vàng óng hiện lên lơ lửng bay ra, uy thế vô cùng hùng hồn bao phủ đàn tế trong phạm vi nghìn trượng, nhất thời làm lòng người sợ hãi không dám có chút vọng động nào.
Bạch hổ vẫn lẳng lặng ngây người ở phía xa, mặc cho giọt máu đang bay về phía mình.
Quanh thân Lâm Nhất nhẹ một chút, chưa kịp cảm thấy may mắn thì gánh nặng lần nữa giáng từ trên trời xuống làm cho hắn bịch một tiếng, đặt mông ngồi dưới đất. Ánh mắt hắn lóe lên, thừa cơ vươn tay nắm lấy ngọc giản, ngọc bài mới rơi xuống, vẫn không quên ngẩng đầu nhìn ngạc nhiên không ngừng. Có lẽ là nhờ vào lực “Phạn Thiên đan”, lúc này bạch hổ lại không thua gì tu vi Hợp Thể hậu kỳ. So sánh ra, Long Anh của mình cũng không bằng. Mà thứ trong bình ngọc chẳng nhẽ chính là tinh huyết truyền thừa của Yêu tộc? Hoặc là Yêu Vương viễn cổ, không lẽ lại là tổ tiên của tên kia? Nơi cao trăm trượng, một khe hở màu đen vẫn còn đó...
Ngay vào lúc này, một giọt máu bay vào trên trán bạch hổ. Hai mắt của nó chợt nhắm lại, vẻ mặt đau khổ khó nhịn, quả đấm to nắm chặt, quanh thân không ngừng run rẩy một hồi, gân cốt vang lên tiếng răng rắc không ngừng...
- Hổ đầu!
Trong lòng Lâm Nhất có sự thân thiết, cấp thiết kêu một tiếng. Bỗng nhiên phát hiện uy thế mà tinh huyết mang tới không thấy nữa, hắn mới đứng thẳng dậy, Thiên Sát thiết bổng trên Yêu đàn đột nhiên bay lên trời, keng một tiếng bay vào tay hổ đầu. Trong lòng vui vẻ, vội hỏi:
- Theo ta rời khỏi đây...
Ngay trong nháy mắt đó, năm vị Yêu Vương ở bốn phía bỗng nhiên tới gần. Trong đó Kim Thánh mang lệ khí trên mặt, nổi giận quát:
- Hừ! Ngươi muốn chết! Còn không giao ra bảo vật của tổ tiên ta...
Mấy người khác cũng mang dáng vẻ như lâm đại địch, hiển nhiên không cho bất luận kẻ nào mang hổ đầu đi. Viễn cổ thần thú gần như đã tuyệt diệt hầu như không còn, lúc này mới làm Yêu tộc không còn hưng thịnh. Bây giờ bạch hổ hiện thân, vương giả giáng xuống nhận truyền thừa, Yêu tộc sắp được phục hưng. Người dám nhân cơ hội làm loạn chắc chắn phải nhận một kích lôi đình của Yêu vực...
Thân thể bạch hổ run rẩy như trước, nhưng cầm thiết bổng trong tay rồi chậm rãi mở hai mắt ra. Nó lạnh lùng liếc qua bốn phía, khí thế ngạo nghễ tràn ra, năm đại Yêu Vương dừng thân hình lại, Lâm Nhất cũng ngẩn ra...
- Ngươi... là người của Long tộc...
Có lẽ là nhìn thấy thần sắc dị thường của Lâm Nhất, ánh mắt của bạch hổ chậm rãi đông lại, mang theo giọng quái dị nói:
- Ngươi... Long tộc bội bạc, diệt huyền vũ, tuyệt chu tước, hại bạch hổ, là tội ác tày trời... nhưng ngươi...
Lời còn chưa dứt, quanh người nó sát khí cực thịnh, rồi lại chợt lắc đầu, gắng gượng chịu đựng sự đau khổ ập tới, ngẩn ngơ lẩm bẩm:
- Ta là ai...
Ngoài mười mấy trượng, năm vị Yêu Vương do dự bất định. Lão giả khôi tu tên là Đông Sơn đoạt một bước, nói:
- Ngài là thần thú đích truyền, huyết mạch vương giả, đứng đầu Yêu vực!
Lão giả râu rậm họ Bạch kia có chút phấn chấn nói:
- Vua của vạn yêu hôm nay đã được lập! Yêu tộc phục hưng, bởi vậy mà sinh!
Lão giả râu bạch trắng họ Giam nở nụ cười nói:
- Bái kiến vua của ta...
Kể cả Đoan Mộc không lên tiếng, bốn người chắp tay thi lễ từ xa, vẻ mặt cực kỳ kính cẩn.