Nhìn thấy Yêu Vương bốn phía vẫn chưa thừa cơ thống hạ sát thủ, Lâm Nhất vội vàng muốn đứng lên nhưng dưới chân lại chợt mềm nhũn, ngã sấp xuống, không nhịn được mà khí huyết lưu động một hồi, tâm thần rung động khó dằn. Hắn ngậm máu gắt một cái, vết máu lập tức ngấm vào trong bệ đá, không thấy nữa. Không còn tâm tư nào lưu ý tới, khóe miệng nở ý cười tịch liêu. Mới rồi lỗ mãng không khác nào lấy trứng chọi đá. Mà tình cảnh này, đã không có lựa chọn nào khác! Tu vi của tiên nhân Phạn Thiên cảnh rất lợi hại sao? Đợi sau này lại bàn cao thấp. Chỉ là... hôm nay lão tử chạy trời không khỏi nắng rồi...
Lúc Lâm Nhất đang thất thần, có người hô:
- Mấy vị đạo hữu khoan động thủ đã! Tiểu bối này là ma đạo song tu, lai lịch bất phàm, có thể để ta hỏi một chút rồi mới quyết định không...
Hắn nghe vậy thì nhìn lại, chính là La Khôn Tử chậm rãi bay tới, đang mỉm cười chào hỏi mấy vị Yêu Vương. Còn đối phương thì thần thái ngạo mạn, không có phản ứng gì.
La Khôn Tử tự biết không được yêu thích, áy náy cười, nói:
- Ta thấy tiểu bối này có tu vi quỷ dị, không khỏi sinh lòng hiếu kỳ. Chư vị không ngại thì thử nghĩ một hồi mà xem, mới vừa rồi là thần thông của Ma tu, nếu từ tu vi của ta và các người thi triển ra, ai có thể chống đỡ được... Ha ha! Vì vậy...
Không đợi La Khôn Tử nói xong, Kim Thánh đã không nhịn được từng hai mắt lên. Vị lão giả họ Giam cách đó không xa hừ nói:
- Còn chưa có người nào dám ở Yêu vực ta khoa tay múa chân, lại còn là chuyện liên quan tới cấm kỵ của Yêu vực...
Nụ cười của La Khôn Tử cứng ở trên mặt, muốn nói lại thôi. Yêu vực không cho Long tu tồn tại, là vì sao?
Kim Thánh vuốt râu rậm màu vàng đất, sắc mặt chợt chuyển, lên mặt nạt người:
- La đạo hữu là cao nhân tiên vực, nếu chịu chỉ giáo một chút thì sau này ta đương nhiên sẽ phụng bồi...
La Khôn Tử bị đuổi mà xấu hổ, lắc đầu buông tiếng thở dài. Nói đến mức này rồi không khác nào đang trục khách. Hứng thú của ông ta xuống thấp, chắp tay một cái, nói:
- Đa tạ các vị đạo hữu khoản đãi! Bây giờ không tiện quấy rầy nhau nữa, cáo từ...
Ông ta thoáng nhìn sâu về phía bóng người trên đàn tế rồi bay lên như diều gặp gió, bay thẳng tới tinh không thiên ngoại. Nhưng ông ta vẫn để lại một luồng thần niệm, lặng lẽ chú ý tới tất cả chuyện phát sinh ở đây.
Hai mắt của lão giả họ Giam lóe lên hung quang, mắng:
- Tu sĩ không có mấy người là thứ tốt đẹp, không thể lưu lại được...
Kim Thánh không cho là đúng nói:
- Yêu vực chúng ta mặc dù là một chỗ bí ẩn, sớm muộn gì cũng sẽ có người biết tới thôi. Nếu như mỗi tiên vực đều tìm tới cửa thì sẽ vô cùng náo nhiệt...
Lời ông ta trầm xuống, mang theo sự tức giận nói tiếp:
- Mà chuyện Yêu đàn liên quan tới truyền thừa của tổ tiên chúng ta, tuyệt đối không thể tha thứ cho tiểu tử kia được...
Sau đó liền xoay người nhìn lại, thần sắc không khỏi ngẩn ra. Mấy vị Yêu Vương khác đều chăm chú nhìn đàn tế...
Nương vào thời gian La Khôn Tử và nhóm Yêu Vương nói chuyện, Lâm Nhất được thở phào một hơi. Tự giác thấy thương thế cũng không lo ngại, hai tay vỗ vào thạch đài rồi liền muốn nhảy dựng lên. Ai ngờ, một tia sáng bốn màu bắn ra từ dưới người, nhất thời bao hắn vào bên trong, làm cả người hắn như hãm vào vùng lầy, khó có thể nhúc nhích.
Tuyệt cảnh tử địa lại liên tiếp gặp phải sự thay đổi, thực sự là ông trời muốn diệt ta sao? Lâm Nhất sinh ý lạnh trong lòng, men theo ánh sáng nhìn lên, không khỏi sợ hãi thở dài một tiếng. Chỗ dựng lên ánh sáng bốn màu ngút trời xông thẳng lên không trung trăm dặm. Chưa tới một chớp mắt, trên không trung bị ánh sáng xé ra một cái khe hở đen ngòm lớn gần trượng, có mấy thứ đang chậm rãi rơi ra. Đó là ba tấm ngọc bài, một cái bình ngọc, một cái ngọc giản, sau khi rơi xuống mười mấy trượng thì khoan thai dừng lại...
- Ha ha! Yêu đàn mở ra, bảo vật rơi xuống...
Tiếng cười to mừng rỡ như điên truyền tới, trong lòng Lâm Nhất căng thẳng. Thời cơ Yêu đàn mở ra có chút kỳ diệu! Nếu để Yêu Vương đến đây thu được bảo vật, mình sẽ không còn đường sống nữa! Mà trong ánh sáng bốn màu ẩn chứa không phải cấm chế mà là một thứ tồn tại như thiên uy, cho dù Long Anh cũng không có tác dụng gì với nó, nên làm thế nào cho phải đây?
Bất chấp suy nghĩ nhiều, Lâm Nhất vội vàng sử dụng thần thức nhưng lại khó có thể xuyên thấu ánh sáng bốn màu. Trước đó, Thiên Sát thiết bổng rơi trên thạch đài bỗng nhảy lên một cái, không có động tĩnh. Còn năm vị Yêu Vương đã nhanh chóng vọt tới làm hắn không khỏi thầm thở dài một tiếng! Môi vận cực độ, tạo hóa trêu ngươi!
Ngay lúc Lâm Nhất đang tuyệt vọng thì thần sắc bỗng khẽ động. Thiên Sát thiết bổng ầm một cái, bay lên từ trên thạch đài, chợt hóa thành một đám mây đen. Sau đó từ đó chui ra một thân ảnh màu trắng, sau đó bỗng nhiên hóa thành một con song dực bạch hổ dài khoảng sáu, bảy trượng, ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ!
Trong giây lát, tiếng hổ gầm vang lên tám hướng, uy chấn vạn dặm...