Trong Yêu Vương cốc, trên đỉnh đàn tế nghìn trượng, trên yêu đàn ba trượng, Lâm Nhất quỳ một chân trên đất, đau khổ chịu đựng uy thế mọi người bàn tán trước người, cùng với sát khí dày đặc vọt tới từ bốn phương tám hướng.
Tình hình như vậy, tựa như cũng không xa lạ gì.
Mấy trăm năm trước, khi ở Đại Thương đô thành thập tự nhai từng có vạn chúng chú mục, cũng từng phải đối mặt với lựa chọn sinh tử. Nếu nói có chỗ khác biệt, thời điểm đó mình giống như một người khách qua đường bên bờ hồng trần, vô tình hoặc cố ý dừng lại, chỉ vì vài phần ràng buộc trong xuân mộng mưa bụi mà thôi. Còn mình thì càng giống như một con diều chim không kiềm chế được, từng sợi lông bị gãy, cánh không chịu nổi, nhưng vẫn không quên ngự phong trên trời cao...
Chỉ có điều, lần này con mẹ nó thật là ác! Bị một đám Yêu vật coi như tế phẩm để cung phụng tổ tiên, đơn giản giống như con gà đứng giữa thiên hạ to lớn! Mặc dù khó thoát khỏi cái chết, cũng nhất định phải oanh liệt như thế, nhưng cũng không thể uất ức như vậy! Còn nữa, lão tử có ba cái mạng nữa...
Lại một tiếng rên rỉ quen thuộc truyền đến, Lâm Nhất vội vàng cúi đầu nhìn. Miệng mũi Tiên Nô đã chảy máu, vẻ mặt thê thảm bất lực, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung mà chết, làm người ta không đành lòng tận mắt chứng kiến; gần trong gang tấc, vẻ mặt của Mỵ Nương cực kỳ bi ai, lại chỉ có thể kiệt lực tựa sát vào nam nhân nhà mình, cùng đợi vận rủi cuối cùng giáng xuống; Tống Huyền Tử đã từ bỏ việc giãy dụa, cực kỳ chật vật, trong thần sắc tuyệt vọng lại lộ ra vài phần vui mừng...
Thấy thế, hai hàng lông mày của Lâm Nhất dựng thẳng lên, trong con ngươi bắt dầu chuyển động huyết quang. Lúc đang chỉ mành treo chuông, sinh tử liều mạng ở đây! Hai tay hắn chống đất, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, gân cốt quanh thân răng sắc rung động. Còn uy thế trên Yêu đàn nặng như núi lớn khiến cho tứ chi hắn run rẩy kịch liệt, nhưng vẫn như trước, khó có thể nhúc nhích...
Cùng lúc đó, trên vùng ruộng dốc ngoài trăm dặm, phân thân Long Anh đã tràn ra sát ý u mịch, khí thế điên cuồng rồi chợt khẽ động, nhảy về phía trước. Tên khốn của Thiên Viên tộc quấy rầy Tiên Nô còn chưa đi xa, đang đứng đó khiễng chân nhìn xa xa, bỗng nhiên phát giác ra cũng đã không tránh kịp nữa, ầm một tiếng rồi ngã bay ra ngoài. Lần này ít nhất đã bị người ta đá gãy vài cái xương sườn, gã đau đến mức gào khóc trực kêu, chưa rơi xuống đất đã muốn tìm người đánh lén báo thù, còn thân ảnh kia đã đột nhiên không thấy đâu nữa...
Bốn phía đàn tế, thần sắc của năm vị Yêu Vương khác nhau. Dùng máu nóng của tu sĩ để hiến tế, có thể nói là vô cùng có kính ý với tổ tiên. Còn không biết lần này Yêu đàn mở ra có thể mang tới kinh hỉ hay không, xác thực là đáng để mong chờ! Mà mọi gió thổi cỏ lay trong sơn cốc đều không thể qua mắt được mấy vị cao nhân này, là ai dám quấy rối vào lúc này?
Kim Thánh vừa muốn phát tác, lại ngưng thần nhìn mấy vị Yêu Vương khác.
Ngay lúc đó, trên Yêu đàn, trên người Lâm Nhất đột nhiên hiện lên một tầng ánh sáng, tiếp đó Long ảnh hiện ra tức ẩn, uy thế cuồng ngạo mà hùng hồn thoáng chốc cuộn sạch bốn phía. Sau đó hắn bỗng nhiên ngẩng đầu thét dài, vừa như rồng gầm, tiếng leng keng chấn động sơn cốc. Ngay lúc vạn yêu kinh ngạc lại có một tiếng xé rách vang lên, hắn đã thoát khỏi gánh nặng, đứng lên. Chỉ là Tiên Nô ở một bên cùng 2 người Mỵ Nương thì vẫn là tình hình như trước...
Năm vị Yêu Vương bỗng nhiên biến sắc. Kim Thánh trong đó càng nổi trận lôi đình, giận dữ hét:
- Long tu! Tiểu tử kia lại là hậu nhân của Long tộc, còn cả gan lẻn vào Yêu Vương cốc cướp bảo vật của ta...
La Khôn Tử ở phía xa xem náo nhiệt khẽ động, trên đời này còn có Long tu sao? Chẳng lẽ, Thanh Long tộc vẫn còn tồn tại...
Trong nháy mắt phân thân Long Anh trở về cơ thể, “Thăng Long quyết” hiển uy. Lâm Nhất ngẩng đầu ưỡn ngực, trong nháy mắt không kịp suy nghĩ nhiều, càng không thèm để ý tới động tĩnh của đám Yêu Vương ở phía dưới, vung tay lấy Thiên Sát thiết bổng ra, chợt đập về phía trước. Ầm một tiếng, tiếng vang lớn nổ tung ở trên không trung, bàn ngọc bốn màu thành đá vụn, cấm chế trên Yêu đàn tan vỡ hầu như không còn gì.
Một khắc Lâm Nhất đứng lên, Mỵ Nương liền âm thầm lưu ý. Đột nhiên không còn ràng buộc nữa, nàng ứng biến cực nhanh, tự tay túm Tống Huyền Tử cùng Tiên Nô lên, rồi lại lo sợ không yên luống cuống. Bốn phía vạn yêu tập hợp, căn bản không chỗ nào để trốn. Ngay lúc đó, có người quát lên:
- Vào Yêu Khuyên của ta...
Sau khi hơi chần chừ liền mang theo hai người biến mất tại chỗ.
Yêu đàn bị hủy, đồ đằng của Yêu tộc được bảo vệ vô số năm liền không còn nữa, truyền thừa của tổ tiên cũng vì thế mà đoạn tuyệt. Trên sơn cốc náo động thành một vùng, năm vị Yêu Vương càng không ngừng tức giận. Kim Thánh nhìn thấy tiểu tử ghê tởm kia muốn mang ba đồng bạn rời đi thì không khỏi giận dữ hóa cười, mắng:
- Thứ ghê tởm! Ta không đánh chết ngươi không được...
Ông ta giang rộng ngũ chỉ ra, chộp về phía trước. Một tia sáng màu vàng bay ra khỏi tay, tiếp đó, bốn vị Yêu Vương mỗi người đều thi triển pháp lực, thoáng chốc cầm giữ cả đàn tế. Cho dù là ai phá hủy Yêu đàn đều không thể tha được, càng đừng nói tới việc hung đồ còn là hậu nhân của Long tộc.
Trong Yêu Vương cốc, bầy Yêu kích động phẫn nộ. Tế đàn cao nghìn trượng, Lâm Nhất lẻ loi đứng ngạo nghễ ở đó. Hắn bảo Mỵ Nương mang theo Tiên Nô và Tống Huyền Tử chui vào vòng tay đá Yêu Khuyên là phản ứng nhanh. Bây giờ tình hình ngàn cân treo sợi tóc, ba người nàng nếu như chia nhau chạy trốn chắc chắn sẽ phải chết, tránh được trong chốc lát là trong chốc lát. Còn hắn mới vừa đeo vòng tay vào tay, uy thế hùng hồn vô thượng liền ép tới từ bốn phương tám hướng. Lối đi đã mất, năm vị Yêu Vương động thủ.
Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, trong hai mắt lóe lên huyết quang. Chẳng bao lâu sau, đối mặt với cao thủ Hợp Thể mình phải kính nhi viễn chi. Lúc này lại lấy sức một mình mình độc đấu với năm vị tiên nhân tu vi Yêu Vương. Mà lão tử còn không muốn chết, lại không thể ngồi chờ chết...
Chỉ có điều nghĩ lại thì một tia sáng màu vàng ồn ào ập tới, sát khí bén nhọn không thể ngăn cản.
Quanh thân Lâm Nhất trải rộng long giáp, giữa hai hàng lông mày thoáng hiện sát khí, thuận tay bỏ Thiên Sát thiết bổng xuống rồi như cuồng phong mưa rào liên tiếp xuất ra pháp quyết. Trong thời gian một nháy mắt, ba mươi sáu, bảy mươi hai, một trăm lẻ tám, hai trăm năm mươi sáu thủ ấn chồng lên nhau, nhanh chóng như điện quang thạch hỏa. Hắn điểm ngón tay một cái, một thanh hắc sắc cự phủ phá không mà ra, mang theo lửa cháy mạnh cùng khí thế ngập trời ầm ầm đánh về phía trước. Cùng lúc đó thừa cơ xông về phía trước, tìm đường sống trong chỗ chết, liều mạng...
Ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên đông địa vang lên, tưởng thuận lợi nhưng Thiên Ma ấn bị ngăn cản lại. Hai luồng pháp lực va chạm vào nhau, cuồng ngược kích động tới chỉ cần dư uy của nó cũng tựa như sóng to gió lớn chợt điên cuồng ập tới. Bốn Yêu Vương động thân, Kim Thánh đứng mũi chịu sào phải lui về phía sau một bước, thần sắc của mỗi người lập tức hơi kinh ngạc.
Xa xa đứng xem, La Khôn Tử âm thầm động dung, không khỏi níu chặt râu dài trong tay...
Nhóm Yêu Vương bình yên vô sự, Lâm Nhất tựa như ngoan cố chống cự cũng chợt bay ngược trở lại. Bốn phía đều không có đường lui, hắn mạnh mẽ dừng lại không lui, đặt mông hung hăng ngồi lên thạch đài ba trượng, nghiền đống đá bàn tròn thành mảnh vụn. Hắn thầm hừ một tiếng, khóe miệng tràn ra một vệt máu. Sát chiêu mạnh nhất không có tác dụng, còn bị ép tiết nộ nội tình của Long Anh. Muốn nhân cơ hội chạy thoát thân nhưng lại không trốn đi đâu được...