Vô Tiên

Chương 1831: Chương 1831: Được tế là phúc (2)




Huyết tế trong miệng mấy người này ý là gì? Lâm Nhất nhìn về phía cái bàn trước người, trong lòng dần dần trầm xuống. Huyết tinh cùng khí thế mạnh mẽ làm người ta nôn mửa mạnh mẽ trào ra từ đó, làm đám người đang quỳ lạy trên đất bị gắt gao vây khốn. Chỉ sợ không lâu nữa, máu nóng sẽ nhuộm đỏ thạch đài này. Huyết tế, hóa ra là do yêu đàn quấy phá.

Đây gọi là chuyện gì? Tránh tới trong lòng đất hơn hai vạn trượng, còn chưa đủ sâu sao? Tu sửa tinh chu, rời khỏi Yêu vực đã sắp thành công, ai ngờ lại đột nhiên có sự nghịch chuyển ập tới từ trên trời. Mà cảnh tượng hoành tráng vạn yêu tụ tập như vậy, đối với mình thì sợ tránh còn không kịp. Lúc này trước mắt bao nhiêu người ghé vào Yêu đàn trở thành tế vật, vừa náo nhiệt lại gọn gàng, muốn giấu khuôn mặt cũng không được nữa rồi!

Ánh mắt của Lâm Nhất liếc tới, âm thầm suy tính. Khuôn mặt của Mỵ Nương đã hổ thẹn, lại cố gắng rúc vào với Tống Huyền Tử. Có thể là nàng ta tự biết không còn sống được lâu nữa, chỉ muốn không bị tách khỏi nam nhân nhà mình! Tiên Nô mảnh mai bất lực, khóe miệng đã tràn ra một ngụm máu...

- Ha ha! Tu sĩ chính là phiền phức! Mấy tiểu bối mà thôi, quản hắn đến từ nơi nào làm gì...

Nói chuyện là tráng hán râu vàng, trên nét mặt bất mãn lại mang theo mấy phần chẳng đáng.

Nghe tiếng, Lâm Nhất lần nữa ngẩng đầu nhìn lại.

Lão giả dáng vẻ tu sĩ không cho là ngang ngược, ngược lại vuốt râu bất đắc dĩ cười, nói:

- Mới rồi là thuận miệng nói mà thôi, làm cho Kim Thánh đạo hữu chê cười rồi...

Ông ta nhìn thấy người trẻ tuổi trên Yêu đàn vẫn giãy giụa không ngừng thì không khỏi quan sát thêm chút.

Một vị lão giả khôi tu nói tiếp:

- Người phàm có câu thế này, không phải đồng tộc ta, chắc chắn có ý nghĩ khác! La Khôn Tử đạo hữu thấy có đúng không?

Lão giả tên là La Khôn Tử khẽ lắc đầu một cái, nói:

- Đông Sơn đạo hữu, La mỗ cũng không có ác ý!

Một lão giả râu rậm hừ, nói:

- Mời đạo hữu đến đây xem lễ, đủ thể hiện thịnh tình của Yêu vực ta rồi, mong rằng tự trọng...

La Khôn Tử có chút ngoài ý muốn, nói:

- Bạch đạo hữu, đây là...

Lại một lão giả râu bạc trắng phân trần:

- Ý tứ của huynh đệ ta, là khuyên ngươi nói năng cẩn thận...

Bên cạnh ông ta có người phụ họa:

- Đoan Mộc đại ca không cần để ý đến một tu sĩ như hắn...

Kim Thánh cầm đầu nhìn thấy vẻ mặt của La Khôn Tử xấu hổ thì không cưỡng nổi đắc ý cười, vung bàn tay to phân phó:

- Mà thôi! Đừng vội dong dài! Lại đợi Yêu đàn mở ra đã... ồ? Tiểu tu sĩ kia sao còn chưa bị hạ, người nào tới giúp hắn chút đi...

La Khôn Tử khe khẽ thở dài, thức thời lui về phía sau ra ngoài mười mấy trượng, vẫn tâm sự không rõ.

Kim Thánh đi về phía trước mấy bước, ngang nhiên quan sát xung quanh. Trong Yêu Vương cốc vạn yêu đều kiễng chân, đều đang đợi một khắc Yêu đàn mở ra. Ông ta lại ha ha cười vui, bỗng nhận ra điều gì. Sau khi phân phó thì không ai lên tiếng trả lời, xác thực là phá hư phong cảnh. Có chút không thích nói:

- Bạch lão đệ, còn không mau giết mấy người kia lên tế đàn, còn đợi tới khi nào...

Người được gọi là Bạch lão đệ chính là lão giả râu rậm kia, không nể mặt già mà trào phúng ngược:

- Hừ! Chưa trở thành vua của vạn yêu đã vênh mặt hất hàm sai khiến như vậy. Đợi một thời gian nữa còn cao ngạo tới đâu...

Mặt Kim Thánh hiện lên sự tức giận, nhất thời lại không tiện phát tác.

Có người đúng lúc đứng ra dàn xếp, cười nói:

- Cho dù nhà ai trở thành vua của vạn yêu đều là thiên mệnh! Mà yêu vực hỗn loạn đã lâu, cần có một minh chủ rồi! Mong rằng lần này yêu đàn mở ra có thể giúp chúng ta đạt được tâm nguyện!

Thần sắc của Kim Thánh chuyển vui, nói:

- Giam lão đệ, nếu như Kim mỗ có được truyền thừa viên cổ, tất sẽ không bạc đãi ngươi!

Đối phương nhìn thấy mấy người khác thần sắc khinh thường thì ra vẻ không nhìn thấy, ra vẻ lạy vài cái với Yêu đàn phía xa, không quan trọng nói:

- Tổ tiên phù hộ!

Sau khi hai người này kẻ xướng người hoạ, năm vị Yêu Vương đã không cam lòng lạc hậu mà vây đàn tế lại. Mỗi người cách xa nhau trăm trượng, thần sắc không khỏi chờ mong. Chỉ có điều tiểu tu sĩ trẻ tuổi kia dưới uy thế cường đại của Yêu đàn lại vẫn mạnh mẽ chống đỡ không bị ngã...

- Giam lão đệ...

Kim Thánh mới bắt chuyện với vị lão giả vừa mới động thủ, lại vừa tò mò chỉ tay ra hiệu:

- Người nọ còn muốn đứng lên, không biết tự lượng sức mình, ha ha...

Mấy vị Yêu Vương khác đều có chút hăng hái nhìn về phía yêu đàn, trong chốc lát đã quên giết người bày đồ cúng hiến tế...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.