Vô Tiên

Chương 1830: Chương 1830: Được tế là phúc (1)




Trong hỏa đầm phạm vi trăm trượng vẫn xôi trào xích tương, lửa cháy mạnh cuồn cuộn. Bỗng nhiên tất cả xao động tựa như yên tĩnh lại. Uy thế không rõ chợt ập tới, cũng lập tức bao phủ cái hang to lớn khiến bốn người có mặt lập tức cứng người lại.

Chỉ trong một thời khắc, nham thạch nóng chảy trong hỏa đầm chỉ là thoáng ngừng liền lại như suối trào, thoáng chốc đã trào ra từ những khe hở nhỏ lớn mấy trượng trong hang, uy thế bức người cũng theo đó mà trút tứ phương. Lâm Nhất cùng đôi Mỵ Nương và Tiên Nô đều lui về phía sau mấy bước, không khỏi kinh ngạc không ngớt.

Trong nháy mắt, nham thạch nóng chảy đột nhiên xa nhau, từ đó tỏa ra một vật. Sau đó nó lại từ từ trồi lên không trung, sau đó hơi ngừng lại một chút, lơ lửng phía trên hỏa đầm...

Thấy tình hình này, Mỵ Nương la thất thanh:

- Yêu đàn...

Tống Huyền Tử cùng Tiên Nô đều nhìn tới thất thần, chỉ lo hai mắt không nháy một cái. Lâm Nhất thì thần sắc cứng lại, âm thầm động dung. Vị trí của Hang là ở dưới tế đài, chẳng lẽ Yêu đàn trong tin đồn hiện thế ở đây...

Trên nham thạch nóng chảy mạnh lẳng lặng có một cái thạch đài bốn màu vô cùng quỷ dị, dày ba thước, rộng khoảng ba trượng, ngăn nắp lại đơn giản tự nhiên. Ở giữa thạch đài để một cái bàn hình tròn, lớn khoảng ba thước, do ngọc thạch bốn màu xanh, trắng, xích, huyền tạo nên. Chỉ có điều, bên trên đó lại không có vật gì cả.

- Đã có yêu đàn, bảo vật ở đâu...

Mỵ Nương đã phấn chấn khó đè nén, hai mắt lóe sáng. Trong Yêu Vương cốc có vạn yêu tụ tập, không phải là phong thái muốn thấy Yêu đàn hiện thế hay sao! Mà ở nơi sâu vạn trượng dưới lòng đất này, cơ duyên xảo hợp làm sao có thể bỏ qua? Nàng tự hỏi một câu, thân hình đột nhiên khẽ động. Trong nháy mắt, thân ảnh màu trắng liền đến trên thạch đài, lại bỗng nhiên dừng lại, đúng hơn là ngã nhào xuống...

Dị biến đột nhiên phát sinh làm Tống Huyền Tử và Tiên Nô cả kinh đều la lên một tiếng.

- Mỵ Nương...

- Sư phụ...

Chưa thấy Yêu đàn có dị trạng gì, Tống Huyền Tử và Tiên Nô liền muốn xuất thủ cứu người. Mà pháp lực mới chạm tới gần bên Yêu đàn liền tự nhiên biến mất. Hai người e sợ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mỗi người liều mạng chạy nhanh tới. Tiếp đó tới trước người Mỵ Nương, còn chưa kịp có hành động, thân hình của hai người đều dừng lại, lập tức ngã xuống đất...

Lâm Nhất lẳng lặng đứng ngẩn ngơ tại chỗ, trong chốc lát có chút không biết làm sao. Cho dù là thần thức hay Huyễn Đồng đều không nhìn ra Yêu đàn có gì cổ quái. Còn tính mạng của ba người Mỵ Nương cũng không có gì đáng ngại, lại như có gánh nặng trong người, như bị người ta trói tay trói chân, lúc này mới trong chốc lát khó có thể thoát khốn. Đột nhiên bị nguy cấp như thế, giải pháp gì có thể giải quyết được đây?

Ngay lúc này, thạch đài phía đó khẽ run lên, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên trời. Lâm Nhất đứng ở bờ hỏa đầm vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi khựng lại, Cửa động ở trên đỉnh hang đang mở rộng ra, trong đó, xích vụ quanh quẩn chắn gió đã không còn sót lại chút gì...

- Lâm đạo hữu, phu thê bọn ta không nhọc cứu giúp, cũng xin mang Nô Nhi cùng Yêu Nhi đi...

Nghe được động tĩnh, Lâm Nhất chợt nhìn về phía thạch đài bên ngoài mười mấy trượng. Mỵ Nương cố gắng giùng giằng muốn đứng lên, bất đắc dĩ hai tay khó có thể cách mặt đất, chỉ có thể lên tiếng kêu cứu. Tứ chi của Tống Huyền Tử đã phủ phục, căn bản không thể động đậy. Tiên Nô co lại, thân thể lạnh run, đã không thể chống đỡ được nữa...

Lâm Nhất nhăn mày lại, vung hai quyền gấp gáp đi về phía trước, một luồng pháp lực biến thành bàn tay to, chưa tới gần thạch đài được một trượng liền nổ lớn, vỡ tan. Trong một lúc lưỡng lự bất định hắn liền oán hận chép miệng, nhấc chân đi về phía trước, gấp gáp nhảy dựng lên, trong thoáng chốc đã tới trên thạch đài. Hai chân đặt chân chưa ổn, tự tay chụp vào Tiên Nô ở bên cạnh, một uy thế vô thượng từ trên trời ập xuống làm cho hắn bỗng nhiên cong lưng xuống. Lập tức, mùi huyết tinh gay mũi đập vào mặt làm người ta hít thở không thông khó nhịn.

- Ầm!

Ngay lúc Lâm Nhất đang cắn chặt răng kiên cường chống đỡ, bốn phía đột nhiên phát sinh một tiếng ầm vang. Ngay sau đó, gánh nặng ngập trời ập xuống làm cho hắn bịch một tiếng, quỳ một chân trên đất. Tiếp theo, hắn liền cảm thấy có một chùm ánh sáng di chuyển, thạch đài dưới người đột nhiên bay lên trời, trong nháy mắt đã xuyên qua động khẩu trên đỉnh hang.

Động tĩnh như sấm rung chớp giật, giằng co trong thời gian ngắn ngủi một chốc rồi liền biến mất. Lập tức thạch đài lại rung lên, cảnh vật bốn phía thông suốt, đại biến. Lâm Nhất vẫn nửa quỳ ở đó, gắng gượng ngẩng đầu lên nhìn. Ở cao nhìn xa, xung quanh là vạn yêu tập hợp...

...

Cùng lúc đó, sau khi Yêu đàn run rẩy một hồi, xích vụ vòng quanh đàn tế nghìn trượng đột nhiên phun mạnh ra một chùm sáng đỏ ngầu, lập tức lại có ba sắc trắng, xanh, huyền hiện lên, một cái thạch đài đột nhiên xuất hiện.

Yêu đàn hiện thế sớm rồi! Bầy yêu phấn chấn, rồi lại nghi hoặc khó hiểu. Trên Yêu đàn tại sao lại có thêm ba tu sĩ cùng một Hồ nữ?

Trên vùng ruộng dốc ngoài sơn cốc, Long Anh của Lâm Nhất đã đứng lên. Hắn cũng không để ý tới tình hình của Yêu đàn mà là nhìn về phía vài bóng người xa xa. Trong một chớp mắt tế đàn sinh biến, có người đúng lúc xuất hiện...

...

Trên Yêu đàn, ánh mắt của bản tôn Lâm Nhất rơi vào bóng người từ xa tới gần, không khỏi âm thầm kêu khổ.

Người tới có sáu người, tướng mạo vẻ mặt khác nhau, uy thế thâm sâu khó tưởng được. Không thể hoài nghi, chính là Yêu Vương hiện thân. Không đúng! Một vị trong đó lại không có yêu khí, rõ ràng chính là tu sĩ nhân tộc...

- A...

Một tiếng rên rỉ thấp truyền tới, Lâm Nhất vội vàng quay đầu nhìn lại. Bên người, Tiên Nô đã hết sức, cả người nằm trên đất, thống khổ khó nhịn. Tình hình của Mỵ Nương và Tống Huyền Tử còn ổn, cũng chỉ có thể chống đỡ được trong chốc lát mà thôi. Còn bản thân hắn nửa quỳ đã không dễ, muốn đứng dậy càng gian nan hơn. Nếu có người nhân cơ hội làm khó dễ, bốn người chỉ có thể thúc thủ chịu trói.

Lúc này, có lời nói truyền đến.

- Ha ha! Ta đã chuẩn bị tế vật rồi, nhưng lúc này cũng không cần nữa...

- Vài tên tiểu bối cả gan làm loạn, đã từng nghĩ tới kết cục lấy thân huyết tế hay chưa...

- Máu người làm vật tế, cũng là niềm vui ngoài ý muốn...

- Đều giết hết! Mau mau mở yêu đàn ra...

- Yêu đàn tự mở, chúng ta không nên lỗ mãng...

- Tìm được chỗ yêu đàn đúng là không dễ, sao không điều tra rõ lai lịch của bốn người này...

...

Lâm Nhất không kịp để ý tới Tiên Nô, nghe tiếng vậy thì nhìn lại. Ở bên ngoài trăm trượng, sáu người kia đang chuyện trò vui vẻ. Trong đó, cầm đầu là tráng hán trung niên, trường bào che thân, trên mặt là râu quai nón, nước da vàng vọt, hai mắt lấp lánh hữu thần, khí thế có chút bất phàm. Ở một bên gã ta thì là bốn lão giả, mỗi người râu tóc xám trắng khác nhau, nhưng đều mang dáng vẻ hung hãn thô to. Một mình canh giữ ở một bên là một vị tu sĩ, chính là một lão giả râu bạc mặc thanh y đạo bào, thần sắc thâm thúy không rõ, làm người ta khó phân biệt sâu cạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.