Vô Tiên

Chương 1829: Chương 1829: Bất lực là họa (2)




Bốn huynh đệ ngơ ngác nhìn nhau. Một nữ tử của Thiên Hồ tộc sao có thể giết được đại ca có bản lĩnh cao cường?

Mỵ Nương và Tống Huyền Tử không cãi vã nữa, đồng thời sử dụng pháp bảo. Trong con ngươi nàng ta lóe lên quang mang màu hồng, không chút yếu thế nũng nịu quát lên:

- Người giết người là Lâm Nhất!

Bốn huynh đệ lại sửng sốt, lập tức mặt lóe lên sự hung ác. Không quản là ai giết đại ca của bọn họ, bên phía Thiên Hồ tộc rõ ràng là có ý bất lương! Gầm lên giận dữ, bốn người chia nhau xông về phía đối thủ của mình.

Mỵ Nương ngăn Tống Huyền Tử ở phía sau, ống tay áo vung lên, bảy tia ngân quang nhào tới hai huynh đệ Tráng Lâm và Tráng Mộc, không quên giương giọng ra hiệu:

- Lâm Nhất! Còn không mau triệu hồi phân thân liên thủ đối địch! Lấy thần thông cự phủ của ngươi, giết chết Thiên Lang không khó! Diệt cỏ tận gốc...

Lâm Nhất căn bản không để ý tới ý tốt của Mỵ Nương mà giơ tay lên bắt một cái pháp quyết. Khi ý nghĩ chợt lóe lên, mây khói chợt dâng, Càn Khôn tứ tượng kỳ trận đã bao phủ hơn phân nửa hang cùng mọi người lại. Ngay trong chớp mắt đó, hai huynh đệ Tráng Diệp và Tráng Căn đã nhanh như chớp vọt tới trước mắt.

Đây chính là hai cao thủ tu vi Hợp Thể! Lâm Nhất không dám đối diện, xoay người biến mất tại chỗ. Tiếp đó chính là vài tiếng ầm ầm vang lên, xung quanh kịch liệt lay động, tiếp theo lại là động tĩnh rắc tê liệt, Càn Khôn tứ tượng kỳ trận khó khăn sắp đổ, mà hai người này còn chưa chịu thôi, mỗi người hóa thành Thanh Phong Lang Ảnh, lại tiếp tục một trận đấu đá lung tung.

Ngay lúc đó cách đó không xa, hai huynh đệ Tráng Lâm và Tráng Mộc lại tay chân chậm chạp trong chốc lát quên việc chém giết. Mỵ Nương đắc thế không tha người, bảy tia ngân quang bất ngờ tấn công qua.

- Đánh, đánh...

Mấy tiếng kêu vang lên, như có tiếng gió thổi lá rách rất nhỏ lại làm huyết quang trên người Tráng Lâm và Tráng Mộc văng khắp nơi. Khó nhịn đau đớn, nhất thời làm cho hai người giật mình tỉnh lại từ trong huyễn cảnh, mỗi người lảo đảo vài cái, lập tức gào lên một tiếng sói tru, thế như điên cuồng đánh về phía trước. Mỵ Nương không dám liều mạng với đối thủ, vội vàng muốn dẫn Tống Huyền Tử tránh về phía sau. Mà bốn phía lại có trận pháp ngăn cản, làm người ta căn bản không thể lui được nữa!

Mỵ Nương quá sợ hãi! Lúc này lại muốn thi triển Huyễn Đồng cùng pháp bảo, đã không còn kịp rồi! Trong lúc nguy cấp, nàng vội vội vàng vàng ngăn ở trước người Tống Huyền Tử, kiệt lực sử dụng bảy tia ngân quang đối phó với địch. Ngay lúc không thể chậm chạp, trong sương trắng bao phủ trận pháp đột nhiên bay ra hai con tiểu hỏa long quái dị, thoáng chốc đã nhào tới Tráng Lâm và Tráng Mộc đang điên cuồng. Chỉ trong thời gian một nháy mắt chưa kịp hét thảm, không thể nào ngăn cản, hai huynh đệ đã chợt nổ lên trong ánh lửa, hóa thành tro tàn.

- Thật may mắn...

Tống Huyền Tử đối mặt với cường địch, có thể nói là lòng nóng như lửa đốt. Mặc dù không hiểu tại sao Mỵ Nương lại phải đánh với bốn cao thủ, nhưng lại không thể không nói gì nghe nấy. Bây giờ chợt thấy đối thủ bị giết, ông ta không thể không kinh hô lên một tiếng. Thì ra mẹ đứa nhỏ đã sớm có tính toán, Lâm đạo hữu mới là sát chiêu cuối cùng!

Ai ngờ tình hình ngay lập tức nghịch chuyển, Tống Huyền Tử trợn mắt há mồm. Phía trước mây khói sương mù lượn quanh, hai luồng Thanh Phong Lang Ảnh bỗng nhiên tới. Vị Lâm đạo hữu kia vẫn không thấy tung tích đâu.

Mỵ Nương thầm hừ một tiếng, biết có người mượn cơ hội làm khó mình. Đặt mình trong hiểm cảnh tuyệt địa, đôi mi thanh tú của nàng dựng thẳng, chợt cắn lưỡi phun ra một ngụm tinh huyết, tiếp đó vung thủ quyết ra, hai tròng mắt lóe lên Huyễn Đồng, bảy tia ngân quang ầm một tiếng nổ tung, bốn mươi chín phong mang bén nhọn như mưa giông gió báo bất ngờ tấn công đi. Trong trận pháp, hoàn toàn hỗn loạn...

Tráng Căn và Tráng Diệp đều có thân thể kiện tráng, bị phong mang cắt ra vô số miệng máu, mặc dù thương thế thảm liệt nhưng vẫn hung hãn dị thường.

Bản lĩnh mà Mỵ Nương am hiểu không ở chỗ chém giết, lúc này không thể không dùng tới thủ đoạn liều mạng. Ngay lúc nàng và Tống Huyền Tử tràn ngập nguy cơ, lúc hai huynh đệ của Thiên Lang tộc đang uể oải, Lâm Nhất đột nhiên xông ra từ sâu trong vân vụ, hai tay nhanh như gió sử dụng một chuỗi pháp quyết. Trong một chốc, ánh sáng bao quanh tự nhiên thoáng hiện, mang theo uy thế không rõ gào thét cuốn tới.

Tráng Căn và Tráng Diệp mới có phát hiện, trên dưới quanh người đã bị từng luồng pháp lực vô hình trói buộc. Thần sắc của hai người hoảng loạn, gấp gáp vội vàng giằng co.

Lâm Nhất đã đánh tới trước mắt, ngón tay điểm nhanh, quát lên:

- Mượn pháp thiên địa, hàng yêu cho ta! Khốn!

Lời còn chưa dứt, pháp lực vô hình đã chợt căng lên, Tráng Căn cùng Tráng Diệp bỗng nhiên đứng thẳng bất động. Còn hắn không chút chần chừ, lần nữa vươn hai tay điểm về giữa hai hàng lông mày của hai huynh đệ rồi chợt túm ra ngoài một trảo, dần có thần hồn ly thể hiện ra. Sau đó lại bấm tay bắn ra hai giọt tinh huyết, cũng tăng thêm pháp quyết quỷ dị, bộp một tiếng lần lượt đánh vào gáy của đối phương.

Chỉ trong thời gian một hơi thở dốc, Lâm Nhất lấy vòng tay đá trong ngực ra, vung lên. Hai huynh đệ của Thiên Lang tộc không còn nữa, ở đó có thêm thân ảnh của Tiên Nô. Lúc này hai chân của hắn mới hạ xuống đất, ánh mắt lấp lánh, khí thế trầm ngưng, thủ pháp tự nhiên. Hành động mới rồi của hắn lưu loát như mây bay nước chảy sinh động như thường, sát cơ u mịch làm mọi người nhìn thấy phải trố mắt.

Tiên Nô đặt chân chưa ổn đã kinh ngạc nhìn chung quanh. Cách đó không xa có hai người, một người vừa sợ, vừa tức, vừa đành chịu, một người còn lại thì đang kinh ngạc không dứt.

Thứ làm Mỵ Nương hoảng sợ là mới vừa rồi kiệt lực chém giết, có thể nói là cực kỳ nguy hiểm, thiếu chút đã vạn kiếp bất phục; tức giận là, Lâm Nhất đưa tới bốn đối thủ bỏ mạng cho mình, bản thân hắn lại không chút hoang mang tránh ở một bên, căn bản không cần phân thân tương trợ, càng không thi triển thần thông cự phủ đã thoải mái nhân cơ hội giết được hai tên, bắt được một đôi; bất đắc dĩ là, ai lại để mình giở lại trò cũ được!

Tống Huyền Tử không ngờ Lâm Nhất lại cường đại như vậy! Tuy nói có chút thắng không anh hùng, nhưng thân là một tu sĩ Luyện Hư trung kỳ, giết được cao thủ Hợp Thể đã đủ để làm người ta thán phục rồi!

Mỵ Nương thở phào, ánh mắt vừa chuyển, lên tiếng nói:

- Nô nhi! Thiên Hồ tộc ta cũng không có cấm kỵ môn hộ, còn không bái vi sư Lâm tiền bối của ngươi đi...

Trước đây nàng còn châm biếm người khác thích lên mặt dạy đời, lúc này lại đột nhiên sửa lại.

Tiên Nô có chút luống cuống hết nhìn đông tới nhìn tây, chưa lên tiếng trả lời, xung quanh đột nhiên một chuỗi tiếng nổ tê liệt.

Lâm Nhất không thèm để ý tới dụng ý của Mỵ Nương, vội vàng giơ tay lên gấp gáp ra chiêu. Cùng lúc đó, trận pháp đã ầm ầm sụp đổ bên cạnh. Tiếp đó hắn vội vã thu hồi trận kỳ cùng trận bàn, tình hình xung quanh vừa nhìn đã hiểu. Kể cả hắn, bốn người tại chỗ không nhịn được mà trợn to hai mắt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.