Tiên Nô đột nhiên hoảng loạn xuất hiện ở trong nham động, chỉ mới gọi ra một tiếng Lâm tiền bối đã không chịu nổi sự nóng rực đập vào mặt, vội vàng dùng pháp lực che ở trên dưới quanh người. Nàng có chút kiêng kỵ quan sát hỏa đầm lửa cháy hừng hực, lại nói tiếp:
- Việc lớn không tốt rồi...
Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, sắc mặt trầm tĩnh, gật đầu.
Tiên Nô bất chấp suy nghĩ nhiều, tiếp tục nói:
- Sư phụ cùng sư bá tranh chấp quá mức, trong lúc vô ý không ai nhường ai đã làm kinh động tới bốn huynh đệ Thiên Lang tộc. Lúc đang không ai nhường ai, một cao nhân của Thiên Viên tộc lại sinh ra ý đồ xấu. Nô nhi chỉ đành men theo ấn ký thần thức của tiền bối để lại để tạm lánh trong chốc lát...
Nói đến đây, nàng bỗng nhiên thộn mặt, chợt nói:
- Nếu tiền bối đã lưu lại phân thân, nói vậy đã biết được ít nhiều...
Có Long Anh canh giữ ở trong sơn cốc, tất cả những chuyện phát sinh bốn phía đều không qua được mắt của bản tôn Lâm Nhất, nhưng bởi vì vội vàng sửa chữa tinh chu nên không thể quản hết được. Còn nữa, bản thân hắn cũng không muốn xen vào việc của người khác. Nhìn thấy Tiên Nô tự quyết định, thần thái tươi mát động lòng người, hắn cười nhạt, lập tức ngẩng đầu, thần sắc suy nghĩ.
Trong sơn cốc trên vùng ruộng dốc kia, bốn huynh đệ của Thiên Lang tộc đã khẳng định đại ca nhà mình đã lâm nạn, muốn Thiên Hồ tộc tiếp tục thực hiện ước định đoạt bảo trước đó. Mỵ Nương đang nghĩ ngợi làm sao trừng trị Tống Huyền Tử vong ân phụ nghĩa, vừa lên tiếng liền chặn họng đối phương. Hai nhà ầm ĩ một hồi liền dẫn tới người khác chú ý. Ngoài mấy trăm trượng trên sơn cương là địa bàn của đám Thiên Viên tộc trước đó. Trong đó có một tên khốn không chịu được cô đơn nhớ mãi không quên mỹ sắc, vậy mà nhân cơ hội đó bu lại.
Tên kia là một tên háo dâm lại già mồm, nhìn thấy Mỵ Nương không động vào nổi liền động tâm với Tiên Nô chỉ có tu vi Hóa Thần. Gã muốn nhân cơ hội này cướp được mỹ nhân, cũng tính là một đại thu hoạch lần này tới Yêu Vương cốc. Trong Yêu vực, hành vi mạnh mẽ cướp giật cũng khá bình thường.
Bị người ta rình rập cướp đi, tư vị đó không dễ chịu, Tiên Nô không kịp báo cáo với sư phụ, sư bá liền đã thi triển độn pháp tránh xuống dưới đất. Nàng muốn tìm vị Lâm tiền bối kia để xin được che chở, lại bỏ quên phân thân mà đối phương lưu lại. Lúc nghĩ tới, không có tu vi Hợp Thể, phân thân sao có thể làm được việc lớn chứ!
Tống Huyền Tử nhìn thấy Tiên Nô vô cớ bỏ chạy, nhất thời sinh lòng nghi hoặc. Chẳng lẽ người nào đó đang âm thầm tu sửa tinh chu? Gã cũng bất chấp phân thân Long Anh của Lâm Nhất, vội vã bỏ chạy xuống dưới đất. Rốt cục là như thế nào, mắt thấy được mới là thật.
Mỵ Nương sao bằng lòng thả Tống Huyền Tử một mình rời đi, liền nói với bốn huynh đệ của Thiên Lang tộc:
- Bảo vật là một chuyện thôi, ta muốn tìm tung tích của Tráng Sâm và con ta...
Nàng mang theo vài phần khó hiểu nhìn về phía Lâm Nhất đang ngồi yên bất động, rồi liều lĩnh mau chóng đuổi đi. Tìm kiếm Tráng Sâm và con là giả, bắt lão già kia không cho rời khỏi Yêu Vương cốc mới là thật.
Bốn huynh đệ của Thiên Lang tộc tuy không giả dối như Tráng Sâm nhưng đều trời sinh tính tình đa nghi lại lỗ mãng, mỗi người đều hóa thành một cơn gió mát chui xuống đất...
Chỉ trong một thời khắc, ở đó chỉ còn lại phân thân Long Anh của Lâm Nhất, còn có tên háo sắc của Thiên Viên tộc cách đó mười trượng. Đối phương có tâm đuổi theo tham gia náo nhiệt nhưng khi xoay người lại, cả sơn cốc lại khẽ run lên, sau đó liên tiếp có tiếng kinh hô...
- Bảo vật hiện thế rồi...
- Chưa tới lúc, tại sao vậy? Sớm trước thời hạn...
- Theo tình hình năm trước, Yêu đàn trong vòng trăm ngày mở ra cũng là chuyện bình thường...
...
Trên vùng ruộng dốc này chỉ còn lại phân thân của Lâm Nhất. Hắn lấm lét nhìn trái lại nhìn phải, gương mặt khó nắm bắt. Mỵ Nương! Ngươi thật là không yên ổn! Nếu như ta là Tống Huyền Tử, ta cũng không chịu được như vậy quá lâu! Ta chỉ muốn nhận người đệ tử mà thôi, ngươi hà tất phải hậu đãi như vậy...
Trong sơn cốc, tràn ngập khí cơ nóng rực làm người ta hít thở không thông. Xa xa trên đàn tế nghìn trượng có thêm một tầng xích vụ nhàn nhạt, tỏa ra uy thế không rõ, vẫn làm mọi người khó phân biệt tận cùng. Lúc vạn yêu sục sôi tình hình có chút hỗn loạn. Mà ở dưới lòng đất sâu hai vạn trượng thì có một cảnh tượng náo nhiệt khác...
Bên trong hang, Lâm Nhất đột nhiên thu hồi ánh mắt từ trên đỉnh đầu, nhìn Tiên Nô nói:
- Nếu ngươi tin ta thì vào Yêu Khuyên tạm lánh trong chốc lát đi!
Nói rồi, trong tay hắn có thêm một cái vòng tay đá đơn sơ. Đối phương hơi chần chừ rồi đôi mắt hơi lóe lên, nhẹ giọng dạ một tiếng rồi đột nhiên biến mất.
Lâm Nhất hơi để ý, trong vòng tay đá nhiều thêm một nữ tử mặc bạch y xinh xắn. Hắn bỏ nó vào trong ngực, trở tay tung tứ diện tiểu kỳ ra, lập tức chợt đánh Càn Khôn trận bàn vào lòng đất trên bờ của hỏa đầm.
Chỉ trong một nháy mắt, trong nham động lần lượt xuất hiện sáu thân ảnh. Trong đó Mỵ Nương và Tống Huyền Tử tách sang hai bên trái phải, sau đó bốn huynh đệ của Thiên Lang tộc thì đứng đó nhìn xung quanh, không ngờ tới trong lòng đất còn có một nơi như vậy, tu sĩ trẻ tuổi kia vì sao đã có mặt ở đây rồi?
Cùng lúc đó, Lâm Nhất đột nhiên quát lên:
- Mỵ Nương chính là người giết đại ca của các ngươi, vì sao lại không tìm nàng báo thù?