Vô Tiên

Chương 1827: Chương 1827: Thích lên mặt dạy đời (2)




Lâm Nhất cảm thấy lúng túng, không khỏi tự giễu cười. Mà thôi! Có lòng là được, tất cả tùy duyên!

- Lâm đạo hữu! Ngươi hại ta thật khổ...

Hồi lâu không lên tiếng, Tống Huyền Tử đột nhiên trợn mắt quay đầu lại. Trong một chốc, thân hình của ông ta cùng Mỵ Nương đều hơi động. Không suy nghĩ nhiều, một người trong đó dưới đất không chỗ có thể trốn, đơn giản là trở lại trong sơn cốc, lấy hiểm địa đổi lấy sự an ổn trong chốc lát. Mà một người khác theo sát tới...

Lâm Nhất chép chép miệng, đáp lại:

- Chuyện đó... Ta còn tưởng rằng đôi các ngươi liên kết lại lừa ta...

Tống Huyền Tử thầm hừ một tiếng, quang minh lẫm liệt quát lên:

- Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử! Ta há lại không chịu nổi như thế...

Lời còn chưa dứt, ông ta nhanh chóng thu lại, thấp giọng xin tha:

- Ta chỉ là muốn trở về sơn môn xem một cái, nhằm để lại đường lui cho hai mẹ con nàng thôi. Thiên Hồ tộc ngày càng xuống dốc, không ngại đi ra khỏi Yêu vực tìm phương pháp khác. Người phàm có câu nói thế này, cây chuyển chết, người chuyển sống! Còn có một câu hay hơn, một ngày phu thê trăm ngày ân tình, nghìn năm phu thê tình sâu hơn biển...

Mỵ Nương mắng:

- Ta nhổ vào! Người phàm có tuổi thọ chỉ khoảng trăm năm, làm thế nào mà nghìn năm phu thê được? Ngươi còn dám hoa ngôn xảo ngữ gạt ta...

Bốn người của Thiên Hồ tộc đều ngồi ngay ngắn bất động, mà trong đó hai người khắc khẩu lại như nước sôi không ngừng. Lâm Nhất không có lòng dạ nào can thiệp, âm thầm lưu ý tình hình chung quanh. Sau đó, hắn để lại phân thân Long Anh, cùng sử dụng Huyễn Linh thuật để làm biến mất tu vi, lập tức lặng yên chui xuống đất, chưa đi xa, có người sau lưng truyền âm nói:

- Ta đồng ý...

Sau khi nghe vậy, khóe miệng nở nụ cười. Trước đây lúc tìm Tống Yêu Nhi, để lại thần thức vi dẫn với Tiên Nô sau lại vẫn chưa thu hồi. Mà nhất cử nhất động của mình, căn bản không muốn giấu diếm nàng...

Lâm Nhất tiếp tục chạy xuống phía dưới, không cần tiếp tục tìm kiếm trong một chốc đã tới trong nham động kia. Trước khi Yêu đàn mở ra cùng nhóm Yêu Vương hiện thân cần phải hoàn thiện việc tu sửa tinh chu. Mà khu vực này Yêu quái rầm rộ, bầu trời có Si Loan thú cần đề phòng sơ suất. Đến lúc đó nhân cơ hội rời khỏi Yêu vực, bất kể bảo vật gì đó.

Lúc trở lại bờ hỏa đầm, Lâm Nhất đứng yên trong khoảnh khắc. Hồi tưởng lại cấm chế cùng pháp môn liên quan trong đầu một lượt, hắn không chần chừ nữa, tay áo nhẹ vung lên, trên khoảng đất trống hơn mười trượng bỗng nhiên có thêm một cái tinh chu.

Lâm Nhất ngưng mắt nhìn kỹ thuận tay đánh pháp quyết ra liên tiếp. Sau một chùm hào quang lóe lên, tinh chu cách mặt đất bỗng nhiên khẽ run lên, trong nháy mắt chia ra làm ba. Hắn lại cứng tay vẫy một cái, phần thứ hai trong đó không thấy đâu nữa, duy chỉ còn lại một nửa khoang thuyền sập xẹp cùng đoạn đuôi thuyền khổng lồ, dưới sự dẫn dắt của pháp quyết đang chậm rãi bay lên trên hỏa đầm.

Ngay vào lúc này, nguyên thần Ma Anh lóe lên ra khỏi cơ thể bản tôn, cũng cách không cầm lấy viên Tinh Du thạch kia. Sau đó hai tay vung lên, nham thạch nóng chảy sôi trào bỗng nhiên có một con hỏa long bay ra, vây quanh bay lượn trên ngọc thạch linh xảo.

Cùng lúc đó, bản tôn của Lâm Nhất thi triển một bộ pháp quyết giống thế. Mười tám thức “Minh Hỏa ấn” cùng “Minh Hỏa quyết” có trên Luyện khí đỉnh có được từ Hậu Thổ tiên cảnh là dị thuật khống chế lửa, dùng để luyện khí thì thể hiện khá là thần kỳ.

Dưới sự thao túng của “Minh Hỏa ấn quyết”, đuôi thuyền của tinh chu thoáng chốc bị lửa cháy mạnh bao vây. Đống ngọc thạch kia dần bị đốt lên, rèn luyện. Cứ như vậy trong một thoáng đã trôi qua thêm mười ngày nữa...

Bờ đầm liệt hỏa, bản tôn Lâm Nhất và Ma Anh nguyên thần ngồi xếp bằng trên bầu trời, thần thái mỗi người đều nghiêm túc, hai tay vẫn không ngừng vung lên. Sau mấy ngày được Kiết Kim hỏa rèn luyện, một đoạn khoang đuôi thuyền lớn khoảng hai trượng đã đỏ đậm toàn thân, những nơi sập xẹp hơi hở ra; tinh du thạch đã không còn dáng vẻ ban đầu nữa, chỉ hóa thành một chùm tinh quang lóe lên ánh sáng màu bạc, xoay quanh bên trên hỏa đầm.

Chỉ trong một thời khắc, chùm ánh sáng màu bạc kia bay tới trên khoang đuôi thuyền của tinh chu, trong sự vô thanh vô tức lặng yên nổ tung. Trong nháy mắt tinh mang nhanh chóng chớp động, hai cái lập tức hòa làm một thể. Thời gian không chậm chút nào, bản tôn của Lâm Nhất nhanh chóng phóng đến một bộ luyện khí pháp quyết của Tinh Xảo môn. Chỉ thấy khoang thuyền sập xẹp đột nhiên khôi phục lại nguyên trạng, hiển nhiên đã hoàn hảo như lúc ban đầu. Mà lúc này hắn vẫn không dám có chút sơ xuất nào, thừa cơ hội tu sửa thêm hai đoạn khoang thuyền khác, cũng hất ra hơn mười viên tiên tinh nữa. Ma Anh nguyên thần ở một bên đúng lúc xuất thủ, ăn ý khăng khít với nhau.

Trong thời gian một chớp mắt, tiên tinh hóa thành từng sợi nguyên khí nhập vào bên trong ba đoạn khoang thuyền. Sau đó mỗi phần chậm rãi dựa vào nhau, lập tức nhẹ vang lên hai tiếng ầm ầm, tinh chu đã phục hồi lại như cũ...

- Hừ! Lần trắc trở này đều là do đám súc sinh kia ban tặng! Lão tử không giết hết chúng không được mà...

Trong thần thức, tinh chu đã không còn đáng ngại nữa. Lâm Nhất không kịp thở phào, nghe tiếng vậy thì vô cùng kinh ngạc quay đầu. Cách đó không xa, nguyên thần của Ma Anh hung hãn, đang tà nghễ điên cuồng không chịu gò bó, tựa như tu vi có dấu hiệu tăng lên.

Thấy tình hình này, Lâm Nhất âm thầm bất đắc dĩ. Lúc ở trong Đại Mạc bí cảnh, sau khi Ma Anh thu nạp tinh huyết Côn Tà, tu vi liền đột nhiên tăng mạnh. E sợ tam anh bị mất thăng bằng nên liền có ý tiến hành áp chế. Ai ngờ hắn lại thu nạp tinh huyết của Tráng Sâm, thêm nữa, Long Anh đã ly thể không còn cố kỵ gì nữa, không khỏi phát triển ma tính...

Nếu như không kiềm chế được hai anh Long – Ma, có trời mới biết sau này mình sẽ biến thành bộ dạng gì! Chỉ là tu vi của Đạo Anh quá yếu, lại không thể không mượn “Thăng Long quyết” cùng Thiên Ma cửu ấn. Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay.

Nghĩ đến đây, tâm thần Lâm Nhất đông lại một cái. Ma Anh lập tức dừng lại thế điên cuồng, thân hình lóe lên rồi nhập vào cơ thể bản tôn. Cánh tay của hắn vung lên, tinh chu lớn khoảng năm, sáu trượng bay khỏi hỏa đầm, đột nhiên biến thành một tảng đá dài khoảng hai tấc rơi vào trong tay. Còn chưa đợi quan sát kỹ hơn thì hắn chợt ngẩng đầu lên. Chỉ thấy đoàn xích vụ trên đỉnh hang ảm đạm đi rất nhiều, một cái động khẩu thâm thúy lúc ẩn lúc hiện.

Rắc!

Ngay lúc này, trong Hỏa đầm đột nhiên truyền tới động tĩnh nhỏ nhẹ khác thường.

Lâm Nhất thu hồi lại tiểu tinh chu, nhìn lại theo tiếng kêu. Lửa cháy mạnh cuồn cuộn, nham thạch nóng chảy vẫn đang sôi trào, trong chốc lát nhìn không ra manh mối gì. Lúc còn đang lo sợ không rõ, một bóng người màu trắng xông ra từ trong vách đá đỏ đậm của hang, cấp thiết kêu lên:

- Lâm... Lâm tiền bối...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.