Vô Tiên

Chương 1826: Chương 1826: Thích lên mặt dạy đời (1)




Trên khu ruộng dốc của Thiên Lang tộc thiếu đi một người, Tráng Sâm của Thiên Lang tộc đã không thấy đâu nữa.

Nửa ngày trôi qua, đại ca vẫn không thấy quay lại, bốn huynh đệ vô cùng kinh ngạc khó hiểu. Trong đó lão nhị tên là Tráng Lâm muốn tìm Mỵ Nương của Thiên Hồ tộc hỏi cho rõ. Còn cô gái kia cùng ba người đi theo đều đang nhắm mắt tĩnh tọa, đối với tất cả quanh mình hồn nhiên không cảm giác gì.

- Đại ca từng nói có việc cần rời đi trong khoảnh khắc, nhưng tới tận giờ vẫn không thấy quay lại. Tại sao ta lại cảm thấy hắn bị người ta giết chết rồi chứ?

Tráng Lâm suy đoán, làm Tráng Mộc, Tráng Căn và Tráng Diệp đều đồng ý. Năm huynh đệ huyết mạch tương thông, bỗng nhiên thiếu đi một người, trong thần niệm của nhau mơ hồ phát giác ra. Còn ở trong Yêu Vương cốc vạn yêu tụ tập, cao thủ rất nhiều, hung hiểm khó lường. Có chuyện ngoài ý muốn cũng bình thường.

- Có ai biết đại ca ta đi về phía nào không...

Tráng Lâm không có tính nhẫn nại, hỏi một câu với mọi người bên ngoài hơn mười trượng.

Bốn người của Thiên Hồ tộc ngồi ngay ngắn như trước, nhìn như không biết gì với tình hình trước mắt. Nghe được động tĩnh, mí mắt của Mỵ Nương cũng không nháy cái nào, nhẹ giọng trả lời:

- Ta đâu có biết Tráng Sâm đi nơi nào! Nếu hắn dám mang theo con ta một đi không trở lại, ta sẽ tìm bốn huynh đệ các ngươi đòi người! Còn như bảo vật yêu đàn, hừ...

Vẻ mặt Tráng Lâm ngẩn ra, lộp bộp nhưng không lời nào để nói. Sau một lát, gã có chút bất đắc dĩ nhìn về phía mấy vị huynh đệ khác, truyền âm an ủi:

- Cách Yêu đàn mở ra còn hơi sớm, đại ca có thể không sao đâu, chờ thêm chút...

Trên ruộng dốc lại yên tĩnh trở lại. Tình hình bốn người của Thiên Hồ tộc vẫn như cũ, bốn huynh đệ của Thiên Lang tộc lại lòng có tương ứng nhìn chằm chằm về phía đàn tế phía xa xa.

Cả sơn cốc đều bao phủ trong một tầng uy thế khác thường. Khí thế không tên rừng rực không biết tỏa ra từ đâu, bất tri bất giác tràn ngập bốn phía, ngày càng rừng rực và nồng nặc làm lòng người cũng nóng lên theo, chờ mong không ngừng.

Lúc này, Lâm Nhất đang tĩnh tọa đột nhiên rung đuôi lông mày, chậm rãi mở hai mắt ra. Hơi hơi nhếch mép, thần thái lạnh nhạt, hiển nhiên là dáng vẻ của bản tôn. Lúc thâm nhập dưới đất, thứ để lại ở bên ngoài chỉ là phân thân gửi thần hồn. Bây giờ nửa ngày trôi qua, thêm nữa đôi Mỵ Nương lại sinh biến, hắn sợ lộ ra sơ hở nên lúc này mới lặng yên quay lại để tránh có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Mà trong chín người duy chỉ không thấy Tráng Sâm đâu, Mỵ Nương và Tống Huyền Tử tựa như căn bản không hề rời đi. Trước đây tất cả chuyện xảy ra trong nham động dưới lòng đất khiến người ta cảm thấy như ảo giác.

Tòa đàn tế cao ngàn trượng kia được bao phủ bởi yêu khí, càng thêm có vẻ quỷ dị khó lường. Khí cơ ngang ngược hoành hành cả sơn cốc khiến người ta trở nên tâm phiền ý loạn. Còn có vô số yêu vật, có thể nói là cực kỳ rầm rộ. Chỉ có điều chưa nhìn thấy Yêu Vương trên Hợp Thể xuất hiện.

Ánh mắt của Lâm Nhất rơi vào người Tống Huyền Tử đang ở gần, miệng hơi hơi mấp máy. Đối phương hồn nhiên không cảm giác, mà Mỵ Nương ở một bên cũng không quay đầu lại, truyền âm nói:

- Lâm đạo hữu, ngươi muốn mang lão già này đi?

Từ khi nào ta nghĩ tới mang chồng của ngươi đi vậy? Huyễn Đồng trong con ngươi của Lâm Nhất hơi lóe lên, hai người này không phải bản tôn, chỉ là một người trong đó không có tu vi nên khó có thể trả lời như thường. Mà Mỵ Nương thần thông cao cường, trong lúc không có ai phát giác ra đầu độc Tráng Sâm, cũng cùng nhau lén tới hang mới có đột biến về sau. Bản thân mình thì để lại phân thân khó phân biệt thật giả làm bốn huynh đệ khác của Thiên Lang tộc không phát hiện ra. Lúc này, một đôi oan gia có thể còn đang truy đuổi trong lòng đất.

Lâm Nhất không động, ngoảnh đầu thoáng nhìn qua một cái, hỏi:

- Không phải Tống Huyền Tử không giữ mồm giữ miệng, ngươi làm sao biết ta muốn luyện chế tu sửa Tinh chu, còn muốn giấu giếm Tinh Du dùng để tu sửa tinh chu tới tận giờ...

Có lẽ là thần giao cách cảm, khi đang tĩnh tọa, Tiên Nô khẽ mở ánh mắt, lập tức lại thẹn thùng khó hiểu, sau đó liền giả vờ trấn định tự nhiên.

Tiểu nha đầu này, nghĩ bậy nghĩ bạ gì đó! Lâm Nhất tự cho mình là trưởng bối, thật tình không biết người ta xấp xỉ tuổi với hắn. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp đó nói với Mỵ Nương:

- Ta và Tiên Nô vừa gặp đã hữu duyên, xác thực là muốn nhận người đệ tử này! Mong lời nói của ngươi đáng tin...

Ngoại trừ nhận Tiên Nô làm đệ tử ra, Lâm Nhất xác thực không biết nên đối đãi với nữ tử này như thế nào.

- Hừ! Trên dưới Hồ Yêu thôn, chuyện gì có thể giấu giếm được ta!

Mỵ Nương chỉ cần không phải cố gắng ẩn nhẫn, không ai dám có chút khinh thường nào. Nàng lại nói thêm:

- Ngươi gặp Tiên Nô là chỗ duyên phận. Làm vợ hay làm thiếp là tự ngươi quyết định. Mà bất cứ lúc nào chỗ nào, nàng đều là người của Thiên Hồ tộc, không thể sửa đổi, còn nữa...

Cái gì mà làm vợ làm thiếp, thân là sư phụ há lại nói không ngại miệng như vậy? Ta chỉ muốn nhận một đệ tử mà thôi, chưa bao giờ có những suy nghĩ như vậy. Trong lòng Lâm Nhất nghĩ thế nhưng không khỏi lần nữa nhìn về phía bên cạnh. Hai người truyền âm không hề giấu giếm Tiên Nô, nàng đã không còn sự ngượng ngùng như vừa rồi nữa, đang dùng đôi mắt sáng quan sát, thần sắc nghi hoặc khó hiểu...

Bốn ánh mắt vừa đụng nhau, vẻ mặt Lâm Nhất hơi quẫn bách. Chưa trưng cầu ý của người ta đã chắc chắn làm vậy, hắn vội truyền tin, nói:

- Tiên Nô, có muốn bái ta làm thầy...

Tiên Nô bỗng nhiên bắt đầu né tránh, hơi cúi đầu không nói. Mỵ Nương đúng lúc nói tiếp:

- Đệ tử này của ta không tu được yêu thuật của ngươi, nàng không trở thành ma tu được. Trừ chuyện đó, ta không biết ngươi có thể truyền thụ cho nàng được cái gì! Lão già Tống Huyền Tử kia từng nói, nhóm người bên ngoài thích lên mặt dạy đời. Ngươi đừng có dạy hư đồ đệ là được...

Mỵ Nương này nhìn như sảng khoái nhưng nói tới nói lui cũng không để lại chút cảm tình nào. Ta có thể truyền thụ cái gì? Trên Hóa Thần tự có công pháp tu luyện, truyền thụ không ngoài thần thông cùng với cấm pháp, đan đạo, luyện khí, cảm ngộ các loại cảnh giới. Thủ đoạn của mình so sánh với những cao thủ trong tiên vực, đơn giản là bé nhỏ không đáng kể. Tiên Nô là nữ tử thiên tư thông minh mạo mỹ như vậy, vì sao phải bỏ qua một sư phụ Hợp Thể để làm môn hạ của một tu sĩ Luyện Hư chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.