Vô Tiên

Chương 1825: Chương 1825: Vì sao lại hại ta (2)




- Lần đầu gặp mặt đã được đạo hữu thủ hạ lưu tình rồi, ta xin cảm ơn ở đây! Tinh Du thạch mà ta thu thập có thể cho đạo hữu...

Lâm Nhất thu hồi khí thế quanh thân, hạ xuống trên vùng đất trống, lúc này mới nhướng mắt nhìn về phía nữ tử theo tới, không khỏi khẽ lắc đầu một cái. Suy nghĩ trong lòng căn bản không cần nói ra liền bị đối phương chỉ ra từng cái một. Mỵ Nương này giỏi đoán ý người lại tâm cơ thâm trầm, bởi vậy có thể thấy được rõ ràng.

Từ lúc bắt đầu hành trình Yêu Vương cốc liền nằm trong kế hoạch của cô gái này rồi. Nàng căn bản không nghĩ tới chuyện cướp đoạt bảo vật đích thực ở Yêu đàn mà vẫn chờ đợi thời cơ. Nếu lực không bằng thì không ngại dùng trí, cuối cùng đã hoàn thành mong muốn. Mình vốn là một người đứng xem nhưng lại bị nàng mượn lực dựa thế, lại còn dễ dàng như vậy...

Lâm Nhất yên lặng đánh giá Mỵ Nương, khóe miệng nở nụ cười gượng. Mấy trăm năm tới nay, chưa bao giờ nghĩ tới việc mưu hại người khác, nhưng vẫn rơi vào từng cái bẫy một. Mỗi khi hữu kinh vô hiểm cũng không phải là do bản thân mình cơ trí hơn người. Chỉ vì phóng nhãn tới núi cao liền bỏ quên khe rãnh mấp mô dưới chân. Tuy có may mắn nhưng không khỏi gập gềnh!

- Tại sao ngươi nhìn thấu phân thân nguyên thần của ta, cũng theo đuôi đến tận đây? Tại sao lại dự liệu nhất định ta sẽ giúp ngươi...

Lâm Nhất nắm vào trong hư không một cái, một viên ngọc thạch nhỏ nắm trong tay, sau khi suy nghĩ một cái, nặng chừng bốn, năm cân.

Ở bên ngoài hai trượng, Mỵ Nương chân thành đứng đó, dưới chân cách mặt đất ba tấc, quần áo bạch y tung bay rúng động, cả người xinh đẹp đoan trang như trước. Thấy đối phương ăn nói hiền hòa cũng không giận chó đánh mèo, nàng cười nói:

- Nếu ngươi chịu gia nhập vào Thiên Hồ tộc ta, ta chắc chắn sẽ dốc lòng truyền thụ bí mật trong tộc! Nếu ngươi không có tà niệm gì với Tiên Nô lại thân thiết như bậc tiểu bối tất sẽ phải tương trợ!

Lâm Nhất không để ý lắc đầu, tiếp tục ngắm ngọc thạch trong tay, hỏi tiếp:

- Giúp ta tu sửa tinh chu, là muốn cùng Tống Huyền Tử rời khỏi Yêu vực sao...?

Lời hắn còn chưa dứt, đối phương đã cướp lời hỏi:

- Lời này là thật?

Tống Huyền Tử kia đã từng giữ kín như bưng chuyện tinh chu, vì muốn để vợ lại rồi len lén rời khỏi Yêu vực. Mà nếu cô gái này biết được việc đó cũng cam nguyện lấy ra Tinh Du thạch, rõ ràng là một đôi hợp mưu tính toán Lâm mỗ, vì sao lại giả vờ không biết? Nghe vậy, Lâm Nhất chậm rãi ngẩng đầu lên.

Đôi mắt xinh đẹp của Mỵ Nương đã trợn tròn, khó có thể tin liên thanh đặt câu hỏi:

- Ý ngươi là nói, lão già Tống Huyền Tử kia muốn bỏ ta đi? Hắn sớm đã âm thầm mưu đồ gây rối với ngươi sao...

Lâm Nhất á khẩu không trả lời được. Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây...

Mỵ Nương chợt ngộ ra, bỗng nhiên lấy tay che ngực, mặt ngọc chứa sát khí, cắn răng nghiến lợi oán hận nói:

- Lão già ghê tởm kia! Uổng cho ta nghìn năm si tình thủ hộ, cũng sinh một đứa con rồi, ai ngờ ông ta lại bội tình bạc nghĩa... Ta... Ta...

Thân thể nàng run rẩy, bi phẫn khó hiểu giơ tay lên lấy ra một cái ngọc giản tan thành phấn vụn, cả giận nói:

- Ta mà không cắt phăng hai chân của lão đi... không phải! Ta muốn phong tu vi của lão lại, cho đời này kiếp này lão đều không thể rời Yêu Hồ thôn nửa bước...

Nếu như cô gái này phong ma cũng có chút dọa người! Một Hồ nữ dung mạo xinh đẹp vì tình mà phong ma thì càng kinh tâm động phách!

Lâm Nhất ngạc nhiên, vội vàng lui về phía sau hai bước. Hắn thu hồi viên Tinh Du kia rồi lập tức xóa đi ấn ký thần thức tên vòng tay đá. Chỉ trong nháy mắt, Tống Yêu Nhi vẫn ngủ mê không tỉnh chợt bay ra từ trong đó.

Khi tàn sát vẫn không quên con mình! Mỵ Nương bất chấp sự tức giận, đỡ Tống Yêu Nhi ở trên không trung, không ngừng quan sát trên dưới trái phải một hồi, sợ có sơ xuất gì đó, ngoài miệng còn không ngừng oán niệm khó tiêu mắng:

- Lão già kia thật độc ác, lại muốn bỏ lại hai mẹ con ta...

Lâm Nhất nhân cơ hội đó đi tới bờ hỏa đầm, giơ vòng tay đá lên trước mắt. Bên trong nó không tính là lớn, chỉ rộng khoảng hơn mười trượng. Bình thường thấy Càn Khôn giới, là giới tử hư không mà thành, có thể tồn tại được dưới chư bàn, duy chỉ có không thể chứa được sinh vật sống. Mà Yêu Khuyên mặc dù luyện chế thô sơ nhưng đã có Yêu khí nhàn nhạt ở bên trong, thể hiện ra khá là khác biệt.

Nếu như đổi yêu khí trong Yêu Khuyên thành nguyên khí hoặc linh khí, chẳng phải là tu sĩ có thể ẩn thân trong đó tu luyện hay sao? Đây cũng là một biện pháp tốt, còn chờ sau này từ từ suy nghĩ.

Lúc này có Tinh Du thạch, lại có cả Kiết Kim hỏa, tu sửa tinh chu mới là việc cấp bách. Sớm rời khỏi Yêu vực để tránh khỏi phức tạp...

Lúc Lâm Nhất đang tự ngẫm nghĩ, trong nham động đột nhiên xuất hiện thân ảnh vội vội vàng vàng của Tống Huyền Tử. Đối phương mang theo gương mặt kinh ngạc nhìn bốn phía, lại nhìn thoáng qua hắn cảm thấy ngoài ý muốn, chạy nhanh tới trước người Mỵ Nương, cấp thiết nói:

- Ai nha! Yêu Nhi...

Còn Mỵ Nương thì sắc mặt phát lạnh, ngực phập phồng, không nói một lời.

Vừa nhìn thấy con mình bình yên vô sự, Tống Huyền Tử bất chấp suy nghĩ nhiều, vội vàng lại hỏi:

- Tráng Sâm đâu rồi? Đừng có kinh động tới bốn huynh đệ hắn...

Mỵ Nương không giãi bày gì, giơ cổ tay như ngọc lên lộ ra một cái vòng tay đá, trong nháy mắt liền thu Yêu Nhi vào trong đó. Nàng đột nhiên tức giận, chợt đánh móc sau gáy, nhấc tay mắng chửi:

- Hừ! Ông còn dám vọng tưởng mang Yêu Nhi của ta đi? Ta đánh chết lão già vong ân phụ nghĩa nhà ông...

Tống Huyền Tử quá sợ hãi, xoay người tránh đi nhưng vẫn không quên liên thanh cầu xin tha thứ:

- Mẹ nó à, chuyện gì cũng từ từ...

Ông ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vội vàng vàng vung tay áo lên hô về phía Lâm Nhất:

- Lâm đạo hữu, vì sao lại hại ta...

Mỵ Nương không buông tha, đuổi theo không bỏ, hai người người đuổi người chạy trong nháy mắt liền biến mất trong vách động đỏ ngầu...

Trong nham động, chỉ còn lại có một thân một mình Lam Nhất. Hắn chép chép miệng, lặng lẽ không nói...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.