Mặc Âu không nhìn nổi nữa, chạy “bạch bạch” lên lầu dưới ánh mắt ngơ ngác của anh. Cô chạy vào phòng ngủ, nhấn một cái nút trên bàn trang điểm, cách cửa cạnh đó mở ra. Cô bước vào trong phòng, đến khu đồ nam, hài lòng chọn được một bộ quần áo rộng nhất trong đó nhìn tương đối phù hợp với dáng người của anh đem xuống phòng.
Mặc Âu đưa đồ cho anh nói: “Anh xem có mặc vừa bộ này hay không?”
Hàn Thiên Nhược nhìn đồ đàn ông trong tay cô thì nhíu mày: “Đồ của bạn trai cô sao”
Mặc Âu: “Bạn trai tôi sao? Xí! Anh ta không xứng. Đây là đồ của tôi, còn chưa mặc lần nào đâu, nên anh cứ tự nhiên mà dùng, sau này anh đi làm có tiền trả lại tôi là được”
Mặt Hàn Thiên Nhược lạnh xuống ý tứ hỏi: “Ồ! Vậy là cô có bạn trai rồi sao?”
Mặc Âu vuốt cằm nghĩ nghĩ nói: “Hiện tại thì đúng là tôi đang mang danh bạn gái của anh ta thật”
Mắt Hàn Thiên Nhược híp lại thành một đường thẳng không thấy rõ cảm xúc gì, tiếp tục mặt lạnh khảo sát: “Vậy tại sao đồ của đàn ông lại là của cô?”
Mặc Âu hắt cằm về phía anh tỏ vẻ thông minh đáp: “Tất nhiên là giả trai vào quán bar làm quen với mấy người đẹp rồi”
Hàn Thiên Nhược: “...”
Tâm tình Hàn Thiên Nhược vốn dĩ đang khó chịu khi cô nói cô đã là bạn gái của người đàn ông khác, nhưng mà sau khi nghe lời này của cô cùng bộ dáng anh-đây-là-badboy-chính hiệu thì dở khóc dở cười, cách này mà cũng nghĩ ra được sao???
Hàn Thiên Nhược thở dài, anh đâu có danh phận gì để yêu cầu cô làm điều gì cơ chứ. Thôi vậy, trước tiên thì anh phải cho người điều tra một chút về gã đàn ông đó đã. Trong lúc đó, anh còn có việc quan trọng hơn cần phải làm. Đó là phải hiểu được cảm giác của mình đối với cô gái Mặc Âu là như thế nào, liệu đây chỉ là một sự yêu thích nhất thời hay là yêu cả một đời. Điều này còn phải đợi anh kiểm chứng.
Hàn Thiên Nhược một lần nữa quay lại phòng tắm với bộ quần áo màu xám tro, chất liệu mềm mại. Thay xong đồ, anh bước ra ngoài. Mặc Âu ngẩn người nhìn Hàn Thiên Nhược trong trang phục của cô như một ông chồng chỉ ăn mặc đơn giản khi ở nhà với vợ nhưng vẫn không mất đi sức quyến rũ đặc biệt nào thì cảm khái không thôi.
Mặc Âu tiến sát lại gần anh, nhìn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, rồi dừng lại ở trên khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của anh nói một câu khẳng định: “Nhìn anh rất giống một người tôi quen”
Hàn Thiên Nhược cúi đầu nhìn gương mặt mặc dù không đến mức tinh xảo nhưng lại có ngũ quan hài hòa, gương mặt đầy đặn, trắng nõn, đôi mắt to tròn cuốn hút, hai cánh môi anh đào đỏ mọng hé mở khi nói chuyện đầy quyến rũ, như đang muốn mời gọi người tới hái. Cô đẹp... đẹp đến động lòng người. Tim anh lại bắt đầu chuyển số tăng tốc hơn, đập “bùm bụp” liên hồi không kiểm soát được. Thiếu chút nữa là hôn cô rồi. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với anh mỗi khi ở gần cô vậy?
Hàn Thiên Nhược ổn định giọng nói rồi mới hỏi lại: “Giống ai?”
Mặc Âu cười tinh ranh nhanh nhảu đáp: “Giống con rể của ba mẹ tôi”
Hàn Thiên Nhược nghẹn lời: “...”
Mặc Âu thấy biểu cảm sa mạc lời của Hàn Thiên Nhược thì ôm bụng cười lớn nói: “Đùa thôi đùa thôi! Không cần phải tưởng thật đâu”
Sau khi ngừng cười, Mặc Âu mới nhớ đến vấn đề mình chưa biết tên anh. Dù biệt danh Hàn đại thiếu gia có nhiều người biết đến cỡ nào thì tên thật của anh lại là một ẩn số. Mặc Âu nhìn anh hỏi: “Có thể nói cho tôi biết tên thật của anh là gì được không? Nếu anh không muốn nói cũng không sao...”
Hàn Thiên Nhược không chút do dự trả lời câu hỏi của cô: “Tôi tên là Hàn Thiên Nhược”