Đây là lần đầu tiên Hàn Thiên Nhược anh cảm thấy tim mình đập nhanh như thế. Anh thích cô sao? Anh không biết, anh cũng không biết yêu là khái niệm gì.
Hàn Thiên Nhược nhắm mắt cho đến khi Mặc Âu đóng cánh cửa lại. Anh nằm suy nghĩ một số thứ rồi cũng ngủ thiếp đi trên cái giường mềm mại, còn vương vấn mùi hương của cô gái nhỏ.
____________________
Sáng hôm sau, Mặc Âu bị ánh mặt trời ngoài cửa làm chói mắt mà tỉnh giấc. Mặc Âu ngơ ngẩn ngồi dậy, vò vò đầu tóc bù xù của mình, mặc nguyên bộ đồ ngủ con heo hồng đáng yêu bước ra cửa.
Ai ngờ mới mở cửa, cô liền đụng mặt Hàn Thiên Nhược đang cũng trong tình trạng giống cô: Đầu tóc rối bù, quần áo xốc xếch để lộ mảng da thịt trắng nõn mê người do hôm qua cô... cởi. Chắc anh không suy nghĩ là ai cởi áo anh đâu nhỉ, mong là thế =_=!!!
Đột nhiên mới tỉnh dậy, thấy trai đẹp đập vào mắt thì hơi choáng váng.
Mặc Âu sau một lúc trợn mắt há mồm, mới lấy lại được chút tỉnh táo chào hỏi anh: “Chào buổi sáng! Tối qua anh ngủ có lạ giường không?”
Hàn Thiên Nhược sau một lúc ngây người trước bộ dáng biếng nhác mà ngây thơ đầy quyến rũ của cô trong bộ đồ con heo cũng đáp lại: “Chào buổi sáng. Ngủ tạm được”
Mặc Âu: ''...''
Đại gia nhà anh chứ, không nói là ngủ rất ngon luôn đi, còn nói ngủ tạm được. Cô thấy hình như tinh thần của anh còn rất sảng khoái kia kìa. Đúng là không biết nói thật một câu cho người ta vui chút. Với tính cách của đại thiếu gia này thì chắc chắn sẽ còn ế dài dài. Mà khoan!!! Cần gì đến tính cách, chỉ cần một gương mặt, một cơ thể này của anh cũng đủ để cho hàng vạn phụ nữ chết mê chết mệt dưới chân anh rồi. Chậc chậc!!! Người đẹp đúng là có phúc của người đẹp. Thật hâm mộ quá đi.
Hàn Thiên Nhược hỏi cô: “Phòng vệ sinh ở đây vậy?''
Mặc Âu: ''Anh đi xuống cầu thang, quay trái, đi thẳng tới cuối có cả phòng vệ sinh và phòng tắm nằm kế cạnh nhau đó''
Hàn Thiên Nhược gật đầu cảm ơn rồi đi xuống tìm nhà vệ sinh. Thật ra nói là muốn đi vệ sinh là giả, đi giải quyết sinh lí mới là sự thật. Ai ngờ mới ngủ dậy lại bị anh bắt gặp ngay cảnh này. Quần áo của cô tuy kín đáo nhưng lại rộng nên áo cô xễch xuống một bên là có thể thấy được làn da trắng nõn mịn màng, xương quai xanh tinh xảo, còn có cả bộ ngực đầy đặn nữa. Nếu anh đoán không lầm thì chắc là cô không mặc áo lót bên trong. Nghĩ đến đó, phía bên dưới của anh lập tức liền có phản ứng, nếu anh không tránh đi kịp chắc là cô còn tưởng anh là một tay chơi gái cũng nên.
Sau khi vào phòng tắm, cởi đồ ra, Hàn Thiên Nhược đứng dưới vòi hoa sen tự mình giải nhiệt. Mà cũng thật buồn cười, thấy bao nhiêu người phụ nữ đẹp hơn, quyến rũ hơn cô như thế cũng không làm nổi lên một tia ham muốn nào của anh. Trong khi đó, cô gái này cái gì cũng không cần làm mà đã làm anh muốn khổ lên khổ xuống, có phải quá kì lạ rồi không???
Tắm xong, Hàn Thiên Nhược mới phát hiện ra một điều trớ trêu: Anh không có quần áo để thay. Cũng không thể mặc lại quần áo cũ, nên anh đành phải lấy khăn tắm quấn quanh hông của mình Thấy đã che những thứ cần che trừ bộ ngực này ra, anh bước ra ngoài.
Lúc này, Mặc Âu đang ngồi vắt vẻo trên ghế sofa xem điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân đầy quy luật thì ngẩng đầu lên. Cơ mà... cô đang ngậm nước muối đấy. Thấy một cảnh xuân tiêu trước mắt, cô phụt cả ngụm nước muối từ trong miệng ra. Hình như phương thức ngẩng đầu của cô có vấn đề rồi thì phải, sao lại thế này????
Chỉ thấy xuất hiện trước mắt cô là một người đàn ông khỏa thân, à không, chỉ lộ phần ngực rắn chắc vạm vỡ 8 múi, phần đùi thẳng tắp chuẩn mẫu đàn ông lý tưởng của cô, còn cả vòng eo cong đẹp đẽ kia nữa. Anh quá phạm quy, phạm quy quá rồi.