Hàn Thiên Nhược đứng dậy trước nhiều ánh mắt nghi hoặc của mọi người, bước đến chỗ Mặc Âu.
Mặc Âu nghiêng đầu, ngước đôi mắt hạnh nhìn anh.
Hàn Thiên Nhược không nói lời nào mà trực tiếp bế ngang người cô lên, còn anh thì ngồi xuống ghế. Sau đó, anh mới nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống đùi mình.
Anh vòng một tay qua ôm trọn lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, một tay gác lên thành ghế chống đầu nhìn Mặc Âu.
''Em có thể nói lí do em tức giận được rồi''
Mặc Âu bĩu môi, không từ chối ghế ngồi mới mà thong thả cầm chén trà lên đung đưa hai chân thổi thổi:
“Người mà anh lúc nãy bảo là người của anh bị em tát đến lệch hàm rồi kìa”
Hàn Thiên Nhược không thèm liếc sang Mạn Tinh mà khó hiểu hỏi: “Thì sao?”
“Em không có tiền đền cho cô ta đi chỉnh lại hàm đâu”
Hàn Thiên Nhược: “......”
Ba tam đệ Mabel: “......”
Tần Quân: “......”
Mạn Tinh bị lệch hàm: “......”
Hàn Thiên Nhược bật cười, tiếng cười trầm thấp quyến rũ vang lên trong căn phòng kín khiến mọi người bất giác bị ''đơ''.
Anh lấy tay xoa xoa đỉnh đầu của Mặc Âu nói: “Trước đó hiểu lầm mới lấy cô ta ra làm em hiểu lầm”
Một lời nói ngắn gọn phá bỏ mọi hiểu lầm của cả hai.
Trời quang mây tạnh.
Mặc Âu quay mặt sang nhìn Tần Quân: “Hai người này trước đó từng có quan hệ gì?''
Tần Quân mấp máy môi nhìn khuôn mặt đáng sợ của Hàn Thiên Nhược:
“Vốn dĩ hôm nay hai người này mới đụng mặt nhau, còn từ trước đến nay thì cậu ấy chưa từng gặp cô ấy thưa ngài''
Hàn Thiên Nhược sầm sì mặt mày: “Em lại không tin anh”
Mặc Âu thỏa mãn với câu trả lời, nhấp thêm ngụm trà cuối nói:.
“Em rất khó để tin tưởng một người, hi vọng anh hiểu điều này''
Hàn Thiên Nhược khựng người hồi lâu. Sau đó ôn nhu mà vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô nói:
“Là anh chưa đủ tốt để mang lại cho em cảm giác an toàn tuyệt đối”
Mặc Âu nhìn anh không chớp mắt: “Ôi bảo bảo...”
Hàn Thiên Nhược khẽ cười: “Anh đây”
“STOP STOP STOP”
Giang Lục ôm ngực hét lớn, phá vỡ bầu không khí hâm nóng tình cảm của hai vị lão đại đứng trên ngàn người mà không để ý một chút hình tượng của mình.
Mặc Âu bực mình quay sang nhìn chú nhím nhỏ đang xù gai: “Đệ không thấy đệ rất sáng hả?”
Bóng đèn chạy bằng cơm Giang Lục im bặt, tức đến cạn lời.
Hiểu lầm chán chê rồi giờ thì có trai đẹp là không coi ai ra gì nữa.
Quả là phong cách của Âu tỷ!
Mặc Âu xử lí xong bóng đèn tỏa sáng với công suất cực lớn, vuốt ve đôi tay thon dài của Hàn Thiên Nhược tỏ vẻ buồn rầu nói:
“Tối nay đôi tay của anh lại phải vào bếp rồi, hôm nay em có mời khách''
Hàn Thiên Nhược nắm chặt tay Mặc Âu: “Chút nữa chúng ta đi siêu thị mua nguyên liệu trước. Ở nhà không còn đồ ăn nữa''
Lời nói của anh tự nhiên đến nỗi khiến người nghe có thể hiểu lầm hai người là đôi vợ chồng son mới cưới.
Đáy mắt Mặc Âu vụt lên tia ranh mãnh, cười vui vẻ nói: “Đồng ý”
Mọi người trong phòng lại một phen kinh hãi.
Thế mà hai người đã tiến triển đến mức sống chung rồi!
Ngài Dẹath hai tay không dính nước mà lại hạ mình cúi người vào bếp nấu cơm!
Gặp quỷ rồi!
Truy Bạch không cảm thấy chuyện này là tốt. Anh sợ vị Death này chỉ đang lợi dụng Âu tỷ mà thôi, chứ không hề có ý tứ yêu đương gì.
Điều này cần phải xem xét một thời gian.
Riêng về phía bên Tần Quân lại khác. Anh có thể thấy rõ được ánh mắt mà Hàn Thiên Nhược nhìn ngài Mabel không giống là có ý lợi dụng.
Mà đây đúng chính xác là ánh mắt của một kẻ si tình.
Thú thật rằng, đây cũng là lần đầu tiên mà anh có cảm giác Hàn Thiên Nhược được sống.
Chứ không phải như trước kia, luôn lấy máu me làm bạn, chẳng biết đến cảm xúc là gì.
Bất quá, lòng người cũng không thể nào chỉ chứa đựng sự tin tưởng. Tất nhiên cũng sẽ có nghi ngờ.
Anh chỉ đang nghi ngờ, vị Mabel này liệu có phải dùng bù mê tà thuật gì để câu dẫn Hàn Thiên Nhược hay không.
Nếu không thì làm sao mà một người luôn xem sinh vật mang giới tính nữ là điều cấm kỵ như Hàn Thiên Nhược lại có thể phá bỏ ranh giới cùa cấm kỵ đó mà tiếp xúc gần cô, ân ái với cô.