Đôi mắt Hàn Thâm Nhược co rút lại, đen sẫm như biển sâu không thấy đáy.
Có lẽ, anh phải nhờ đến tổ chức bên kia điều tra rồi.
Thân phận của người này quá mức bí ẩn.
Mặc Âu giơ ba ngón tay lên thề thốt: “Em đã nói hết sự thật rồi! Không nửa điều gian dối”
Hàn Thiên Nhược thở dài, trút bỏ đi mọi gánh nặng mệt nhọc mấy ngày qua, tự giày vò bản thân một cách không thương tiếc.
Hóa ra chỉ là anh tự mình suy nghĩ vẫn vơ rồi tự hiểu lầm.
Anh cũng không biết anh ngốc như vậy đâu.
''Lại đây''
Hàn Thiên Nhược mệt mỏi, cất chất giọng biếng nhác nói.
Mặc Âu lững thững bước đến ngồi vào chiếc ghế đơn thay vì ngồi chung ghế đôi với Hàn Thiên Nhược.
Hàn Thiên Nhược khẽ nhíu mày: “Qua đây với anh”
Mặc Âu bỏ ngoài tai lời nói như mệnh lệnh không cho phép được từ chối của anh. Khuôn mặt điềm đạm tự rót cho mình một chén trà ngọt.
“Mặc Âu!”
Bây giờ lời nói của Hàn Thiên Nhược không còn biếng nhác mà quyến rũ khẽ gọi nữa. Lần này, sắc giọng của anh đã có pha chút mất kiên nhẫn.
Mặc Âu khẽ cười, nhìn anh: “Em rất không thích những người không có tính nhẫn nại”
Hàn Thiên Nhược lạnh người.
“Ý em là em không thích anh?”
Mặc Âu nhún vai, từ chối trả lời cho câu hỏi của anh.
''Em lại muốn làm loạn cái gì? Không phải chúng ta mới phá giải hiểu lầm sao!”
Mặc Âu nhấp ngụm trà, tặc lưỡi: “Người đang làm loạn là anh!”
Giang Lục đứng ở phía sau ghế sofa đôi mà Hàn Thiên Nhược đang ngồi thì thầm nói nhỏ với Truy Bạch:
“Bạch ca! Anh nói xem, hai người này lúc đầu còn mặt lạnh, lúc sau lại ''chồng yêu'' rồi ''vợ yêu''. Thế bây giờ sao lại trở mặt rồi''
Truy Bạch cũng cảm thấy không hiểu nổi hai người này đang diễn cái trò quỷ gì.
''Anh không biết''
Giang Lục gật gật đầu, lại quay sang Tống Diệp.
''Này Tam đệ! Đệ nói xem có phải dây tơ hồng của hai người này bị đứt rồi không?”
Hàn Thiên Nhược nghe thấy câu này, đôi lông mi dày rũ xuống, che dấu đi đợt sóng đang sôi trào.
Tống Diệp nghiêng người sang Giang Lục bắt đầu mở miệng buôn dưa:
“Đệ thấy thì chắc là hai người này còn chưa được ông tơ bà nguyệt se duyên đâu. Đệ vẫn cảm thấy cái vị tối hôm đó giúp tỷ ấy mới xứng đôi với Âu tỷ. Người gì đâu mà vừa dịu dàng lại săn sóc, yêu chiều tỷ ấy đến cực hạn. Nhưng ngoài mặt thì vẫn lộ ra một vẻ mặt điềm đạm''
Giang Lục lập tức thay đổi chủ đề chú ý: “Người đó đẹp lắm sao? Đẹp hơn ngài Death không?”
Bởi anh biết, người có tư cách đứng bên Âu tỷ cũng chỉ có người đẹp mà thôi.
Tống Diệp nhớ lại khuôn mặt đó, lại đem so sánh với người đàn ông tỏa ra hàn khí đáng sợ nhất căn phòng này.
Anh trả lời một cách chắc nịch: “Tuy không sắc sảo đến yêu nghiệt như ngài Death. Nhưng nếu đệ là Âu tỷ thì đệ sẽ chọn đối tượng để kết hôn cùng là ngài ấy”
Giang Lục lắc đầu cảm thán: “Xem ra hai người này chỉ có duyên tương ngộ chứ không có tướng phu thê rồi”
“CÂM MIỆNG NGAY CHO TÔI”
Hàn Thiên Nhược nâng mí mắt, cất chất giọng u ám mà tràn đầy nộ khí hướng về hai người phía sau.
Giang Lục cùng Tống Diệp giật thót tim, ngay tức khắc kéo khóa miệng lại.
Im bặt.
Ngài Death này đúng là danh bất hư truyền! Một lời nói thôi cũng đủ giết chết ngàn người.
Nhưng bọn họ lại không hiểu mắc mớ gì mà bọn họ lại bị quát. Hay là lời bọn họ nói kia có vấn đề??
OH MY GOD!!!
Trời đất thiên địa ơi!
Chẳng lẽ ngài Death này lại ghen vì Âu tỷ!!
Tống Diệp huých huých cánh tay vào người Giang Lục nói:
“Này Nhị đệ! Nhị đệ có nghĩ là vị này đang ghen ăn tức ở với vị kia không?”
Giang Lục lí nhỉ đáp: “Cũng có thể lắm! Âu tỷ lăng nhăng... À không, có số đào hoa thế cơ mà''
Truy Bạch bước chân qua chặn lại cuộc trò chuyện của hai người mới bị cảnh cáo mà giờ vẫn còn gan để bép xép:
“Suy nghĩ vớ vẩn! Ngài ấy không muốn lãnh địa của mình trở nên ồn ào thôi. Ngài ấy thích yên tĩnh''
Hai người thấy suy nghĩ đúng đắn của mình bị người khác phủ nhận thì ủ dột mày chau.
''Thì ra là vậy''
''Tôi ghen đấy thì sao!”
Hàn Thiên Nhược híp mắt nhìn Mặc Âu vừa rồi còn trêu chọc anh, mà giờ đã xem như là người lạ chưa từng quen biết, phát ra chất giọng âm trầm.