Về đến nhà, Hàn Thiên Nhược có chút mệt mỏi nới lỏng cà vạt, bật đèn chùm pha lê trong phòng lên.
Cả căn phòng cứ thế rực sáng, anh nhìn căn nhà vẫn trống vắng như mọi ngày mỗi khi anh về nhà.
Nhiều khi anh cảm thấy thật khó hiểu, không biết lựa chọn sống cùng cô là đúng hay sai. Có phải là anh đã quá khát vọng một gia đình êm ấm, một gia đình luôn sát cánh bên anh mỗi khi mệt mỏi quá, cho nên mới tùy tiện chọn Mặc Âu.
Nhưng rõ ràng trước khi chính thức trở thành một thành viên mới trong ngôi nhà này, anh đã xác định rằng anh yêu cô.
Sao giờ ý nghĩ phân vân, do dự lại dấy lên như thế?
Hàn Thiên Nhược day trán, không suy nghĩ nữa mà vào bếp nấu cơm.
Nghĩ gì thì nghĩ, nhưng không thể để Mặc Âu đói được.
Ngoài cổng chính biệt thự Thịnh Thế, chiếc xe Bentley dừng lại trước cổng. Bạch Thần mở cửa xe rồi mới bật ô, tiến ra phía sau mở cửa cho Mặc Âu.
Anh dành hết phần ô che cho Mặc Âu, dịu dàng đưa tay đặt trên đầu cô khi cô bước ra tránh sự va chạm không đáng có vào thành xe.
Anh vẫn luôn có thói quen như thế, không sửa được.
Vì trời mưa, Bạch Thần đưa Mặc Âu vào tận trong sân nhà. Đứng ngoài cửa, Mặc Âu thấy anh che ô như không, ướt như chuột lột.
Cô không cần nghĩ nhiều cũng biết Bạch Thần đã nhường ô cho cô. Che đến nỗi không có giọt nước nào đọng trên người thế này mà.
Mặc Âu thở dài, bất lực nói: “Bạch Thần à! Sao anh cứ phải để mình chịu thiệt thế, không biết lo lắng cho bản thân chút nào”
Mặc Âu vừa nói vừa lấy tay hất mấy giọt nước đang đọng lại trên mái tóc đen mượt mà của anh.
Nhiều khi cô còn thấy ghen tị với mái tóc này luôn mà! Nhỏ nhen quá đi!
Bạch Thần cứng người trước hành động thân mật này của Mặc Âu. Không hiểu sao bây giờ anh đột nhiên muốn mình có phép thuật ngưng đọng thời gian, anh muốn khoảnh khắc này cứ thế kéo dài mãi.
Anh có lần vô tình đọc được trên mạng người ta nói: đầu là bộ phận nhạy cảm nhất của đàn ông, vì thế họ chỉ cho phép người yêu chạm vào mà thôi.
Có lẽ thế cho nên mặt anh mới nóng bừng lên.
Mặc Âu chắc chắn không còn giọt nào nữa mới bỏ tay xuống, giải thích hành động thất lễ vừa rồi:
“Nước ngấm vào tóc sẽ bị cảm đấy. Anh mà ốm chắc em thành tội đồ thiên cổ của mấy nhân viên nữ trong công ty mất.”
Bạch Thần ra vẻ ỉu xìu: “Sao em lại quan tâm mấy nhân viên nữ kia làm gì. Anh ốm thì em phải là tội đồ thiên cổ của anh chứ. Đến lúc đó chắc là em không muốn chăm sóc anh đâu?!”
Mặc Âu gật đầu không chút do dự: “Chắc thế! Nhưng em sẽ kêu một em gái xinh đẹp tới chăm sóc anh là được chứ gì”
Bạch Thần ra vẻ tổn thương ôm ngực: “Sao em có thể nhẫn tâm đẩy trúc mã của mình cho người phụ nữ khác như thế?”
Mặc Âu phất tay xùy xùy: “Thanh mai trúc mã chứ đâu phải là vợ chồng gì đâu mà nhẫn với chả tâm’’
Bạch Thần ngoài cười trong không cười.
Vợ chồng…
Đó là mục tiêu lớn nhất anh đã đặt ra cho mình trong mối quan hệ của anh và cô.
Mặc Âu mở cửa, vừa vào vừa nói: “Em cho anh mượn cái máy sấy tóc, sấy khô tóc xong rồi hãy về. Mùa này dễ bị cả…m…”
Mặc Âu dừng lời nói, chuyên tâm hít hà mùi hương thức ăn tỏa ra từ phòng bếp.
Mặc Âu vui vẻ lạ thường, ném túi đá giày mỗi cái một góc, hí hửng chạy nhanh về phía phòng bếp.
Bạch Thần tất nhiên cũng ngửi thấy mùi đồ ăn. Nhưng anh cứ đinh ninh chắc là cô mới thuê quản gia.
Bạch Thần lắc đầu, giúp Mặc Âu sắp xếp lại những món đồ bị cô vứt bừa bãi ra sàn.
Nhỏ cũng vậy, lớn càng vậy.
Khuyên cũng khuyên rồi, anh từng trêu đùa mà cảnh cáo nói: “Em cứ mãi bừa bộn thế này thì không ai thèm cưới đâu”
Hồi đó Mặc Âu chỉ mới 5 tuổi, cô hất cằm kiêu ngạo nói:
“Anh trai em nói sau này không ai thèm cưới em thì anh ấy lấy dây trói anh lại đưa vào lễ đường kết hôn với em. Cho nên anh quen dần với chuyện này đi là vừa, đỡ khi hai đứa kết hôn xong lại bỡ ngỡ”