Vô Tình Gặp Được Bảo Bối

Chương 74: Chương 74: Soái




Đại tiểu thư Chu gia cười gượng:

“Đường gia! Có phải là nhầm lẫn gì ở đây không? Sao người phụ nữ được gọi là lão đại Mabel lại là sư muội của ngài được?”

Đường Trạch vô tâm không thèm nhìn người phụ nữ ẻo lả đang phát ra giọng nói chua lè mà đi thẳng vào trong đám người đang cầm súng chĩa vào Mặc Âu.

Anh rút ra mấy chục cây kim nhỏ phóng ra tứ phía.

Đám người đang cầm súng đột nhiên ngã xuống trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

Đường Trạch cười lạnh: “Xúc phạm sư muội tôi tất cả đều đáng chết”

Mặc Âu lạnh lùng nhìn đám người sắc mặt tím tái, miệng sùi bọt mép: “Anh châm cho bọn họ cây kim có tẩm chất kịch độc Batrachotoxin”

Đường Trạch gãi gãi đầu: “Lại bị em đoán ra rồi. Sao? Thấy Tam sư huynh của em ngầu không?”

Mặc Âu lườm cho Đường Trạch một cái sắc lẹm:

“Ngầu cái bà nội nhà anh! Em còn chưa kịp thư giãn gân cốt đã bị các anh phá đám rồi”

Đường Trạch cười trừ: “Thói quen anh hùng cứu mỹ nhẫn đã ăn sâu vào máu anh anh rồi”

Miệng Mặc Âu méo xệch: “Cho chừa cái tội suốt ngày làm trai đểu tán gái”

Đường Trạch còn chưa kịp phản bác đã bị lời nói của Lăng Cung chặn miệng.

“Qua đây”

“Ò” Mặc Âu lững thững bước sang.

Lăng Cung nhìn một lượt từ trên xuống dưới người của Mặc Âu thì lập tức đen mặt.

Cô hôm nay mặc một bộ đồ bó sát cơ thể nổi rõ từng đường cong cuốn hút. Đặc biệt là phần eo thon gọn cùng phần ngực đầy đặn kia.

Mắt Lăng Cung lóe lên từng ngọn lửa cháy phừng phừng.

“Bọn họ làm gì em?''

''Hiếp em'' Ngắn gọn đến nỗi không khỏi khiến người ta không thể không nghĩ ngợi lung tung.

Lăng Cung cùng Đường Trạch bắn đôi mắt rét lạnh thấu xương về đám người Chu gia.

Đại tiểu thư Chu gia nghe Mặc Âu đổi trắng thay đen thì tức đến nổ phổi: “Cô ta nói láo! Tôi chưa làm gì cô ta hết, các người phải tin tôi''

Mặc Âu khẽ cười, một nụ cười khiến người ta phải rợn tóc gáy. Cô tiến đến cạnh người phụ nữ mới mở miệng kia.

''Oh! Cô có bị ngốc không mà đòi người của tôi phải tin lời cô”

“Cô... cô định làm gì?”

Đại tiểu thư Chu gia sợ hãi lùi ra sau.

“Không phải cô nói giúp tôi phá màng trước khi chết sao! Để tạ ơn sự giúp đỡ thì tôi sẽ tìm cho cô 3 chàng trai khỏe mạnh một chút cũng giúp cô phá màng trước khi chết được không? Ý kiến Tam sư huynh thế nào?”

Đường Trach giả vờ vuốt cằm: “Hình như quá nhiều rồi”

“Vậy phải trả ơn cô ta bao nhiêu người?”

Đường Trạch mở miệng: “Năm người đi”

Mặc Âu ngán ngẩm: “.........”

Đại tiểu thư Chu gia mặt mũi trắng bệch.

Tất cả mọi người: “.........”

Mặc Âu trở lại bên cạnh Lăng Cung nói: “Anh cho em năm người đàn ông xấu xí giúp cô ta làm tình đến thăng thiên luôn đi”

Lăng Cung nhíu mày: “Xấu xí?”

Mặc Âu nói như đúng rồi: “Tất nhiên là vì không nỡ chia mấy anh đẹp trai cho cô ta hưởng rồi!”

Lăng Cung mặt đen như đít nồi: “Đi về”

Đường Trạch thầm giơ nón tay cái. Không hổ là sư muội nhà mình. Suy nghĩ đặc biệt khác người.

Trước khi về, Mặc Âu ra lệnh cho xử lí gọn đám người của Chu gia, riêng đại tiểu thư Chu gia thì được ban món quà đặc biệt.

Đó là năm người đàn ông vô cùng xấu xí bị chuốc thuốc với liều lượng mạnh, cùng nhau ra vào, phóng chất lỏng đục sệt lên người của cô ta.

Từng tiếng kêu la phóng túng cùng đau đớn thảm thiết vang lên, trả giá cho giây phút ngu ngốc đi đắc tội với người không nên đắc tội, luôn ỷ vào gia tộc tiếng tăm lừng lẫy một chút đã tự cao tự đại coi mình là bà hoàng.

Quả báo đúng là không chừa một ai.

Mặc Âu quay sang nhìn Tống Diệp đang đứng ngây ngốc một góc thì mở miệng:

“Nếu xong việc sớm muốn trở về trụ sở chính cùng tôi thì sáng mai gặp nhau ở cửa sân bay lúc 10 giờ. Qua thời gian đó tôi sẽ không đợi cậu”

Tống Diệp hiểu ý gật đầu.

Chứng kiến cảnh tượng vừa nãy, anh đột nhiên cảm thấy ngài Mabel thật là... soái!!!

Ôi ôi! Anh cũng muốn cong trước ngài ấy luôn rồi.

Người cũng đã đi rồi, anh cũng phải đi làm nhiệm vụ thôi.

Hủy diệt Chu gia, con sẽ để họ xuống đó hầu hạ mẹ thật tốt, rảnh rỗi còn có thể đấm vài phát cho đỡ ngứa tay cũng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.