Vô Tình Vấp Ngã, Lịch Kiếp Cũng Không Yên!

Chương 19: Chương 19: Lão sồi già, tâm nguyện của ngươi, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành




…Một năm sau…

“Lão sồi già, lão nhìn xem, ta đã nở hoa rồi đây này, những bông hoa màu vàng thật đẹp, ta rất thích chúng”

“Phải, Phải đúng là rất đẹp, ngươi nhìn xem, những bông hoa này của ngươi đúng là rất to, rất nổi bật”

“Lão sồi già, bây giờ đã qua mùa xuân, nhưng ta vẫn chưa thấy lão nở hoa, ta rất muốn xem hoa của lão rốt cuộc đẹp đến nhường nào, có đẹp hơn hoa của ta hay không”

Lão trông có vẻ bối rối, không biết nên trả lời với ta như thế nào. Ta cũng đoán được tâm ý của lão bèn ngỏ lời an ủi: “Vậy, ngươi nói xem ta sắp chết rồi đúng không?”. Ta cũng cảm thấy bản thân thật là biết cách an ủi người khác quá đi mất.

Lão nhìn ta với vẻ ngạc nhiên: “Bồ công anh, nhà ngươi thực sự không sợ mai này bản thân sẽ tiêu tan sao”

“Tất nhiên là không sợ, ta còn mong mình được tiêu tan sớm nữa là đằng khác”, ta hí hửng trả lời hắn.

Lão sồi già nghe ta nói thế thoáng có chút buồn, nỗi buồn của lão không dấu nổi qua ánh mắt. Ta thấy lão như vậy cũng cảm thấy chạnh lòng. Dù sao ta và hắn cũng ở bên nhau một khoảng thời gian, tuy không dài nhưng dựa vào những chuyện đã xảy ra giữa hai chúng ta, cũng có thể gọi nhau hai tiếng tri kỷ.

Nếu như một ngày nào đó ta phải rời xa lão, chắc chắn ta sẽ rất đau lòng, sẽ nhớ về những kỷ niệm mà ta và lão đã từng có với nhau, hy vọng sau này sẽ có nhiều truyền nhân bồ công anh thay ta ở lại bầu bạn với lão để lão không phải cảm thấy cô đơn khi không còn ta nữa.

“Lão sồi già, nói ta nghe, tâm nguyện lớn nhất của lão là gì”

“Cuộc đời ta, đã nếm qua không biết bao nhiêu cay, đắng, ngọt, bùi ở nơi đây. Ta thực sự không muốn rời xa nơi này. Tâm nguyện của ta bây giờ chỉ đơn giản là được sống thật khỏe mạnh, cường tráng để có thể che chở cho mảnh đất này, để sau này khi ta chết đi cũng là lúc những lớp sồi non mới kia sẽ sớm trở thành một cây sồi vững chãi giống như ta, thay ta làm nhiệm vụ cao cả này.”

“Kể ra, lão cũng là một cây sồi có tấm lòng cao cả đó chứ”, ta nhìn lão sồi già, tỏ vẻ thán phục.

“Không, không…Bây giờ ta cũng chỉ là một cây sồi già cỗi yếu ớt mà thôi, nghiệm vụ bảo vệ mảnh đất này đâu phải chỉ có mình ta, mỗi loài động thực vật ở đây đều đóng một vai trò quan trọng như nhau, ai cũng có một nghiệm vụ riêng của mình, bản thân ngươi cũng vật, tất cả đều đáng trân trọng”

“Ta thấy bản thân bồ công anh ta là một loài cây dại yếu ớt và vô dụng, làm gì mà giữ vai trò quan trọng như ông vừa nói được cơ chứ”

“Bồ công anh, hóa ra ngươi lại xem thường bản thân mình như vậy sao? Ngươi có biết bản thân ngươi vốn được những người dân ở đây coi là liều thuốc quý không, bồ công anh ngươi vốn là loại cây có tính hàn, vị đắng, ngọt, rất có lợi cho gan và dạ dày, có công hiệu thanh nhiệt giải độc, làm mát máu, tiêu viêm, thông sữa, thanh gan, sáng mắt, được dùng trong các trường hợp viêm nhiễm đường hô hấp trên, viêm phổi, viêm gan, viêm ruột, lở loét, quai bị, các bệnh đau mắt đỏ, tắc sữa, đại tiện táo…

Ngươi xem bản thân ngươi thật sự hữu ích biết nhường nào”

“Lão sồi già, ngươi không nói, ta cũng không biết bản thân mình lại đáng giá đến thế, đa tạ ngươi”

Cuối cùng ta cũng hiểu, phàm đã được sinh ra ở chốn nhân gian này, bất kỳ ai cũng đều mang trong mình một sứ mệnh cao cả, có thể chúng ta sinh ra đã là một người có vận mệnh Thiên tử sau này sẽ góp phần xây dựng cơ đồ, cũng có thể là một phàm nhân ngày ngày dệt vải quay tơ, hoặc có thể là một con hổ oai nghiêm chốn rừng xanh, cũng thể là một con kiến nhỏ bé hằng ngày lượm nhặt thức ăn về tổ, là một cái cây sồi to lớn sừng sững như lão sồi già, hay đơn thuần chỉ một cây bồ công anh bé nhỏ như ta. Tất cả đều là sự sắp đặt của bàn tay tạo hóa mà ra.

Ta và lão đều bật cười trong sự vui mừng. Ta thực sự đã hiểu thấu điều này, “Lão sồi già, lão đúng là một người bằng hữu ta tìm kiếm bao lâu nay, nhất định sau này ta sẽ không để cho lão phải chịu thiệt thòi”.

…vài tuần sau…

“Lão sồi già, ngươi xem những bông hạt trắng cuối cùng của ta cũng đã nở rồi đây này!”

Ta vui mừng khoe với lão về những thay đổi cuối cùng trong kiếp đời bồ công anh này của ta. Còn lão không dấu được nỗi buồn mà khóc lóc ỉ ôi, đúng là đã già rồi, nhắc đến sinh ly tử biệt nên có phần nhạy cảm.

…Cơn bão…

“Lão sồi già, gió đang dần mạnh lên, ngươi hãy cẩn thận”, ta cố gắng la lên thật lớn, nhưng tiếng hét của ta cứ thế mà bị gió lớn cuốn đi mất, ta ở ngay dưới chân lão mà như cách nhau cả một đại dương, hai chúng ta căn bản không ai có thể nghe thấy gì trong khi cơn bão lớn đang hoành hành nơi đây.

Ấy vậy mà hắn vẫn ra sức bảo vệ ta, cố gắng dùng tấm thân già yếu, mặc kệ thời tiết giông bão có như thế nào lão vẫn luôn nghĩ cho ta.

“Rặc”, Một cành cây sồi to bự của lão rơi xuống trước mặt ta. Cành sồi này tuy có vẻ to khỏe nhưng bên trong đã bị sâu bọ ăn đến nổi đáng thương, vậy là lão sồi già không gạt ta, lão đã già thật rồi, trước giờ lão không gạt ta, chỉ là ta không tin lời lão mà thôi, vậy mà ta, lại chế giễu lão, nghĩ xấu về lão, thật uổng công lão luôn xem ta là tri kỉ, ta thật đáng trách: “Lão sồi già, tha lỗi cho ta.”

Cành cây to lớn bảo vệ cho ta rơi xuống, gió bắt đầu tạt mạnh vào người ta, khiến toàn thân ta càng thêm đau đớn, từng nhánh hạt trắng trên người ta bắt đầu rời khỏi đế hoa, theo gió tung bay lên bầu trời. Lúc nhánh hạt trắng cuối cùng bay lên cũng là lúc ta rời khỏi hình hài này, bất chợt trong lòng ta lại có chút không nỡ, ta cũng không rõ rốt cuộc mình đang nghĩ gì, chẳng phải ta rất muốn được trở về Thiên Đình càng sớm càng tốt hay sao, nhưng sau lúc này ta lại chỉ muốn mãi mãi làm một đóa bồ công giản dị sống qua ngày. Ta thật sự đã thay đổi suy nghĩ rồi sao.

Hồn phách ta nương theo hạt trắng cuối cùng này mà rời khỏi thân xác cây bồ công anh kia: “Lão sồi già, tâm nguyện của ngươi, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành”, ta dùng chút tiên lực mới được phục hồi giúp lão tươi tốt trở lại, nhành cây kia cũng từ từ chuyển động mà nhập lại về chỗ cũ, những chùm hoa sồi màu xanh nhạt mềm mại và nhỏ nhắn cũng bắt đầu bung cánh tạo nên một vẻ đẹp tự nhiên và thuần khiết, làm bừng sáng cả một góc trời.

“Cuối cùng ta đã trông thấy hoa sồi nở thật rồi, đẹp lắm”, ta hét lớn về phía lão, cũng không biết lão có nghe thấy lời ta nói hay không, nhưng ta có thể chắc chắn trong lòng lão đang thầm cảm ơn ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.