Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 112: Chương 112




Rung chuyển cả trời đất, Cửu Thiên có thể cảm nhận được mặt đất dưới chân mình đang run rẩy.

Giây tiếp theo, một khe rãnh rất sâu xuất hiện trước mặt Cửu Thiên, Sở Chính sư huynh hình như chỉ bằng một đòn đã chia mặt đất thành hai phần.

Khe rãnh sâu lan ra, đến tận cuối tầm nhìn. Đây còn là dưới tình huống Sở Chính sư huynh không dùng đao.

Thu lại hơi thở, Sở Chính cười nói: “Lâu rồi không chém một cách thoải mái như vậy. Cửu Thiên sư đệ, phương thức tấn công này chính là nổ tung, trước tiên nén sức mạnh của cả cơ thể về đan điền rồi bộc phát trong nháy mắt. Không cần giữ lại cái gì, không cần suy nghĩ quá nhiều. Một đao vung ra, trời đất không còn gì. Chém không chết được người khác, thì phải lập tức bỏ chạy.”

Cửu Thiên xem như được mở mang kiến thức, gật đầu: “Đã được dạy.”

Màn biểu diễn của hai sư huynh khiến Cửu Thiên mở rộng tầm mắt. Cho dù là ai thì cũng đều lợi hại hơn hắn. Cửu Thiên tự hỏi bản thân mình bây giờ chắc chắn không ngăn cản được một chiêu này của hai sư huynh.

Lúc này Hàn Liên cười haha, nói: “Được rồi. Nhị sư huynh, tam sư huynh đều biểu diễn xong rồi, vậy đệ cũng thể hiện chút tài năng.”

Anh ta vừa nói ra lời này, vẻ mặt của nhị sư huynh và tam sư huynh cũng thay đổi.

Hàn Liên nói xong rồi lấy thanh Bích Thủy Trường Thiên Kiếm ra.

Sở Chính lập tức hét lên: “Hàn Liên, đệ dừng lại cho huynh.”

Sở Trực lao thẳng đến, đẩy Hàn Liên ngã xuống đất.

Sở Chính cũng vội vàng lao đến, hai người đè Hàn Liên xuống đất.

Hàn Liên vừa giãy giụa, vừa hét lên: “Để đệ thể hiện tài năng đi, đệ có thể khống chế, sao hai người không tin đệ chứ. Đệ có thể khống chế! Nhị sư huynh, tam sư huynh đừng đè mặt đệ, khuôn mặt đẹp trai của đệ a a a...”

Hàn Liên lớn tiếng hét lên, lúc này cửa phòng của Nhất Thanh sư tôn cuối cùng cũng mở ra.

Nhìn thấy ba người đang quấn lấy nhau, Nhất Thanh sư vô cùng tức giận, lớn tiếng hét lên: “Các ngươi cả ngày không gây chuyện trong lòng không thoải mái đúng không. Đứng hết lên cho ta, cút về phòng, đọc tâm đ*o mười nghìn lần.”

Tiếng hét của Nhất Thanh sư tôn cuối cùng cũng khiến ba người đứng lên. Ba người rủ rũ đi về phòng, bắt đầu đọc to.

“Tịnh tâm làm gì cũng nhanh, không cần tranh giành cũng có thể đạt được….”

Cửu Thiên đứng nguyên tại chỗ, cũng cúi đầu, đây là bài luyện tập buổi sáng.

Nhất Thanh sư tôn nhìn vết nứt trên mặt đất, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Chỉ biết gây chuyện, sớm muộn gì cũng có một ngày Nhất Nguyên Viện cũng bị mấy người dỡ đi. Cửu Thiên, con qua đây.”

Cửu Thiên biết mình cũng không thể trốn được, khẽ vâng một tiếng, vội vàng đi đến.

Đi cùng với Nhất Thanh sư tôn vào trong phòng, Cửu Thiên đứng ở trong phòng một cách nghiêm chỉnh.

Nhất Thanh sư tôn xoa bụng, biểu cảm trên mặt cũng ôn hòa hơn, nói: “Cửu Thiên, lúc nãy con cũng thấy biểu hiện không ra hồn của hai sư huynh của con ròi. Cảm thấy thế nào?”

Cửu Thiên nói: “Hai sư huynh đều rất mạnh, đệ tử tự thấy hổ thẹn vì không bằng họ.”

Lời Cửu Thiên nói là thật, Nhất Thanh sư tôn cười nói: “Ta không hỏi cái này, ta hỏi con có cảm nhận thế nào về chiêu thức của bọn họ.”

Cửu Thiên có chút sững sờ, sau đó suy nghĩ một lúc nói: “Kiếm phàm của Sở Trực sư huynh trong nhu có cương, nhu cương hòa hợp. Đao quyết của Sở Chính sư huynh vô cùng ngang ngược.”

Nhất Thanh sư tôn gật đầu nói: “Không sai. Vậy con thích cái nào?”

Cửu Thiên không cần suy nghĩ đã nói: “Thích hết.”

Nhất Thanh cười nói: “Con cũng rất thành thật. Nhưng cũng đúng, có võ giả nào không thích võ kỹ mạnh chứ. Tiếc là, hai võ kỹ của bọn chúng ta khuyên con tốt nhất đừng học quá sâu, chỉ nhìn một chút, lấy một chút tinh hoa là được rồi. Con không hợp với hai võ kỹ này. Võ kỹ phải phù hợp với tính cách, trạng thái của người tu luyện với là tốt nhất.”

Cửu Thiên nói: “Sư phụ, võ kỹ của hai sư huynh đều là người truyền dạy sao?”

Nhất Thanh nói: “Đương nhiên đều là ta truyền thụ. Nếu không bọn họ đi đâu để học được võ kỹ cao siêu như thế này.”

Trong mắt Cửu Thiên lóe lên: “Vậy xin hỏi sư tôn, đệ tử hợp với võ kỹ nào?”

Nhất Thanh sư tôn cười nói: “Con người con có tài năng, đủ chắc chắn, nhưng lại trầm ổn như núi, khí không lộ ra ngoài, khả năng lĩnh hội kinh người. Con thích hợp với võ kỹ phức tạp, cao siêu, loại võ kỹ mà người bình thường không thể luyện được, thậm chí nhập môn cũng không được, chỉ cần luyện thành công thì có thể khó tìm được đối thủ trong thiên hạ.”

Cửu Thiên nói: “Sư phụ, người quá khen rồi.”

Nhất Thanh sư tôn nói: “Đây không phải là khen, mà là sự thật. Ta vốn dĩ cảm thấy con thích hợp tu luyện Nhất Nguyên đường quyết nhất. Nhưng bây giờ Đạo Quang sư tôn không có ở đây, ông ta không lên tiếng, ta cũng không thể tự ý truyền dạy cho con. Vậy nên, trong khoảng thời gian này, con cứ tu luyện một vài võ kỹ khác trước. Đúng lúc trong tay ta có một quyển kiếm quyết nhân cấp bậc thấp, con cứ đọc thật kỹ. Trong khoảng thời gian này cứ tu hành cái này trước.”

Nói xong, Nhất Thanh sư tôn lấy ra một quyển sách đầy bụi từ bên dưới giường, có thể nhìn ra quyển sách này cũng đã được đặt dưới giường mấy năm rồi.

Nghe thấy nhân cấp bậc thấp, Cửu Thiên có chút cau mày.

Nhận lấy quyển sách, liếc nhìn võ kỹ, bốn chữ to, rõ ràng ---.

Cửu Thiên nhìn Nhất Thanh sư tôn nói: “Con phải luyện nó sao?”

Nhất Thanh sư tôn gật đầu nói: “Đúng, con luyện nó, chăm chỉ luyện, đừng có lười biếng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.