[Vô Tòng Chúc Hệ Liệt] Tiểu Quai Của Sơn Tặc

Chương 11: Chương 11




CHƯƠNG 10

Tác giả: Thần Nông Bản Thảo Kinh

Edit: Cáo

Đảo mắt đã lại đến cuối mùa thu.

 

Mùa thu ở Thiên Thủy cũng không ấm áp hơn so với Lĩnh Nam là mấy, lá thu rơi rụng, vừa tiêu điều, lại có một phong vị khác.

 

Hoa cúc trong phủ nhiếp chính vương tỏa hương ngào ngạt.

 

Trong hoa viên có một tiểu lâu, là nơi Trường Không Long Tường chuyên dùng để tiếp đón hảo hữu.

 

Ngày hôm nay, ngồi phía đối diện chính là Thiên Đảo quốc Chí Viễn vương Thạch Sư.

 

Hai nam nhân đều đã có chút say, vạt áo rộng mở tựa vào nhuyễn tháp, bên người là bảo bối đang dựa vào mình.

 

Để Bán Hạ gối lên khuỷu tay, nhìn cậu ôm cái bụng to to mà ăn trái cây, trong mắt Trường Không Long Tường lộ vẻ ôn nhu.

 

Thạch Sư nhìn nam nhân vô tâm vô tình trong truyền thuyết, khẽ cười rộ lên.

 

“Làm sao vậy?” Trường Không Long Tường nhíu mày hỏi.

 

Thạch Sư nhún nhún vai, nói: “Không có gì, chỉ là thấy ngươi cùng những lời đồn ta nghe được —— không giống nhau lắm.”

 

Trường Không Long Tường thản nhiên nói: “Ta cũng không nghĩ Thiên Đảo Chí Viễn vương đại danh đỉnh đỉnh, chỉ vì muốn làm hồng nhan cười mà có thể buông tha cơ hội tuyệt hảo để xâm chiếm Uy Ngôi.”

 

Thạch Sư nghe vậy, một phen ôm lấy Văn Trúc bên người hung hăng hôn một chút, ôn nhu nói: “Vì Trúc nhi, bảo ta lên trời hái trăng xuống cũng được!”

 

Văn Trúc lúng túng, đánh nam nhân một cái, thẹn thùng nói: “Nhiếp chính vương gia đang ở đây.”

 

Thạch Sư lại không tức giận, tựa hồ cảm thấy được vẻ mặt xấu hổ của Văn Trúc cũng dị thường mê người.

 

Cậu mê muội nhìn Văn Trúc, nói với Trường Không Long Tường: “Ngươi chưa từng phạm sai lầm, chưa từng mất đi, tuyệt đối sẽ không thể giống ta, chỉ cần là cậu ấy muốn, ta dù có dốc hết toàn bộ sức lực cũng phải tìm cho cậu ấy.”

 

Trường Không Long Tường nhìn người trong lòng, nói: “Lần đầu tiên ta nhìn thấy Bán Hạ đã quyết định phải vì cậu ấy trả giá hết thảy.”

 

         

“Nga?” Thạch Sư nở nụ cười, gã nâng chén rượu lên hướng đối diện hỏi thăm, một ngụm uống cạn, hỏi: “Ta nghe nói nửa năm nay ngươi bề bộn nhiều việc nha, thay đổi hết một loạt thủ hạ cũ của Lữ Hưởng, ban hành luật pháp mới, chỉnh đốn mọi nơi, gây dựng lại quân đội —— tại sao không tự mình làm hoàng thượng, cứ như thế này chẳng phải làm không cho người ta hưởng sao?”

 

“Làm hoàng thượng, liền thân bất do kỷ, sống vì người thiên hạ; mà ta chỉ muốn ở bên cạnh tiểu quai, những thứ khác có hay không cũng không sao cả, hiện tại cũng chỉ là trải một con đường đẹp cho tân đế bước thôi.”

 

Trường Không Long Tường cũng có chút say, khe khẽ cắn vành tai bảo bối, hỏi: “Ngươi lần này đến Uy Ngôi có chuyện gì?”

 

“Có người ở Thiên Đảo nói ta cấu kết với ngươi, chẳng những giúp ngươi lên làm nhiếp chính vương, còn muốn ngươi giúp ta tạo phản, cho nên ta đành tới đây, miễn cho bọn họ thất vọng.” Ngữ khí hài hước, nhưng Trường Không Long Tường nghe ra lãnh khốc cùng tàn nhẫn của nam nhân.

 

“Xem ra có người xui xẻo rồi.” Trường Không Long Tường nói xong, bàn tay to đang ôm bảo bối lặng lẽ mò lên rất cái mông tròn tròn.

 

Thạch Sư hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta mấy năm nay đại khái rất ôn hòa, giờ là lúc cho bọn họ nhớ lại ta là hạng người gì.”

 

Nhìn biểu tình lãnh khốc của Thạch Sư, Trường Không Long Tường hờ hững nhắc nhở: “Nhược điểm của ngươi rất rõ ràng, cẩn thận bảo hộ cậu ấy.”

 

Thạch Sư cúi đầu nhìn nhân nhi kiều diễm xinh đẹp bên cạnh, xoa xoa bàn tay nhân nhi, cậu ngẩng  đầu lên nói với Trường Không Long Tường: “Những lời này ta muốn trả lại cho ngươi ——” gã lại nhìn cái bụng hở ra của Bán Hạ, nói tiếp: “Hơn nữa ngươi còn có hai.”

 

Trường Không Long Tường hiếm khi cười với ai ngoài Bán Hạ: “Xem ra hai người chúng ta đều không có tư cách làm bừa.”

 

Thạch Sư hướng y nâng chén hỏi thăm, nói: “Vì hai tiểu nhân nhi này, cạn ly.”

 

Trường Không Long Tường sảng khoái uống một hơi cạn sạch. Y đặt chén rượu xuống, ôm Bán Hạ đứng lên, nói: “Người ngoài đồn đại Chí Viễn vương lãnh khốc vô tình, nhưng ta thật sự không thể chán ghét ngươi. Hoan nghênh ngươi cùng Vương phi đến Uy Ngôi, muốn ở bao lâu cũng được, cần giúp đỡ nhất định phải nói cho ta biết. Các ngươi cứ tự nhiên, tiểu quai đang mang thai, ta đưa cậu ấy đi nghỉ ngơi trước.”

 

Tiểu Trúc ghé vào trên cửa, nhìn Trường Không Long Tường ôm Bán Hạ đi khỏi hoa viên, cậu nhẹ nhàng hỏi: “Sư, nhiếp chính vương phi là nam tử đúng không?”

 

“Ừ.” Thạch Sư kiến thức rộng rãi, cũng không kỳ quái nam tử mang thai; mà bảo bối của gã thông minh như vậy, cho nên gã cũng không cảm thấy lạ khi Tiểu Trúc nhìn ra được Bán Hạ là nam tử; gã hiện tại chỉ lo nằm phía sau Tiểu Trúc, liếm hôn cái cổ trắng nõn.

 

“Ân a. . .” Tiểu Trúc một trận tê dại, trừng mắt nhìn Thạch Sư một cái, thấy nam nhân thu liễm, mới lại gục xuống, âm thầm nói: “Cậu ấy có thể sinh hạ hài tử của nhiếp chính vương gia, thật tốt.”

 

Thạch Sư trong lòng đau khẽ, nhẹ nhàng kéo Tiểu Trúc vào lòng, ôn nhu nói: “Ta thật may mắn ngươi không thể sinh con.”

 

“Vì sao?” Tiểu Trúc quay đầu hỏi.

 

Thạch Sư vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc, nghiêm túc nói: “Bởi vì ta muốn độc chiếm ngươi, ta không muốn ngươi vì chiếu cố hài tử mà xem nhẹ ta, không muốn ngươi ôm bất kì kẻ nào khác vào ngực ngoại trừ ta, không muốn hài tử ngươi đau đớn sinh ra sẽ ở bên người khác. . .”

 

Tiểu Trúc vô cùng cảm động, Thạch Sư vươn tay vào bên trong y phục Tiểu Trúc vuốt ve, nói tiếp: “Không muốn hài tử sờ ngươi. . .” Gã xốc lên y phục của Tiểu Trúc, lộ ra thân mình yêu mị, “Không muốn hài tử ngậm lấy nơi này của ngươi. . .” Nói xong há miệng mút lấy điểm đỏ trên ngực Tiểu Trúc.

 

“A. . . Sư. . .” Tiểu Trúc nhũn cả người, không còn sức lực suy nghĩ chuyện hài tử

 

Bên kia, trong viện lạc của Trường Không Long Tường.

 

Trường Không Long Tường ôm Bán Hạ nằm trong hồ nước tắm bằng đá, cẩn thận tắm rửa cho Bán Hạ.

 

Bán Hạ ngơ ngác nhìn nam nhân đang nghiêm túc, cái miệng nhỏ đột nhiên phát ra một tiếng thở dài.

 

Trường Không Long Tường lập tức quan tâm hỏi: “Làm sao vậy, bảo bối?”

 

Bán Hạ ôm cổ nam nhân, nằm lên người y, uể oải nói: “Nếu ta đẹp bằng một nửa Chí Viễn vương phi thì tốt rồi.”

 

Trường Không Long Tường dở khóc dở cười, ôm lấy bảo bối nhẹ nhàng vuốt ve, nói: “Văn Trúc quả nhiên danh bất hư truyền, quả là mỹ nhân thế gian hiếm có; nhưng là, nếu tiểu quai giống cậu ta, ta sẽ không thích ngươi nữa nha.”

 

Bán Hạ ngẩng  đầu lên, nghiêng đầu đáng yêu hỏi: “Vì sao?”

 

Nam nhân ôn nhu cười trả lời: “Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ngươi mặc hỉ phục rách nát, ngồi bệt giữa giường run rẩy không ngừng, hai mắt thật to chứa đầy nước mắt, vừa sợ hãi lại khát vọng được bảo hộ mà nhìn ta —— như vậy ta cả đời cũng không thể quên được. Thanh thuần của ngươi, đáng yêu của ngươi, ngây thơ của ngươi nếu phối lên khuôn mặt diễm lệ như của Văn Trúc, ta làm sao có thể nhìn một cái là nhận ra ngay chứ?”

 

Bán Hạ nhìn vào mắt nam nhân, một lúc lâu, bỗng nhiên nâng môi mình ấn lên đôi môi mỏng.

 

“Ngô!” Trường Không Long Tường phát ra một tiếng rên rỉ, cuồng loạn đem đầu lưỡi vói vào trong miệng bảo bối, dùng lưỡi liếm mút tân dịch ngọt ngào trong miệng cậu, dụ dỗ cái lưỡi trơn mềm. Mấy tháng cấm dục, khiến một cái hôn cũng có thể đánh bại toàn bộ tự chủ của Trường Không Long Tường.

 

“Ân, bảo bối, tiểu quai, để cho ta sờ sờ.” Trường Không Long Tường vừa hôn Bán Hạ, vừa đưa tay đè ép vuốt ve cái mông của cậu, xoa nắn cái mông thành một mảng đỏ bừng, lại đem bàn tay to chụp lên hai nhũ câu lớn dần theo từng ngày mang thai của bảo bối, cầm một bên nhũ mềm mềm, dùng ngón cái qua lại vuốt ve nộn nhụy phấn hồng.

 

Ngón tay linh hoạt của y dò xét đóa hoa nộn mềm, nương theo chất dịch ẩm ướt vỗ về hai mảnh hoa thịt, khiến cậu ngọt ngào rên rỉ, tự mình nâng mông áp vào tay y.

 

“Bảo bối, ngươi vừa ướt vừa mềm, ta thật sự muốn tiến vào ngươi ngay lập tức. . .” Nhưng y không thể, nửa tháng nữa bảo bối sẽ chuyển dạ.

 

Trường Không Long Tường đặt Bán Hạ trên bàn đá cạnh hồ, nước vừa vặn chạy ngang cái bụng lớn của bảo bối. Đứng trước người Bán Hạ, nhìn bộ dạng bảo bối ý loạn tình mê, nam nhân bắt đầu đau đớn, cậu đứng dậy, lộ ra thô lớn đỏ tím gân xanh bạo mạo.

 

Đùa bỡn bầu vú đẫy đà của bảo bối, y lấy ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc nụ hoa của cậu, quả thực phấn nộn bị chọc dần dần cương lên.

 

Bán Hạ cảm thấy như có hàng ngàn con kiếm gặm nhấm thân thể mình, bộ ngực bị y vuốt ve có chút sưng lên, đầu ngón tay của y vân vê qua lại trên nụ hoa của cậu, khiến thân thể cậu có chút khẽ run.

 

Bỗng nhiên, Trường Không Long Tường đem thô dài nhét vào rãnh giữa hai nhũ câu của bảo bối, lấy tay đem hai đoàn tuyết nhũ đè ép vào giữa, dùng sức tiến lùi giữa hai nhũ!

 

“Ân. . . Ân a. . . Long Tường, ô ô. . .” Kích thích thị giác kịch liệt, Bán Hạ cầm lấy tay nam nhân khóc lên.

 

Biết rõ không thể để cho bảo bối quá vất vả, nhưng nhìn thấy bộ dáng cậu tự cho mình kém hơn người khác mà thống khổ, hơn nữa bảo bối còn chủ động hôn, khiến nam nhân đã cấm dục mấy tháng cơ hồ phát điên.

 

“Tiểu quai, ân, rất nhanh, bảo bảo. . .”

 

Trường Không Long Tường nhìn Bán Hạ xấu hổ mà khóc lớn, càng dùng sức ra vào, chỉ nhìn thấy tử hồng tráng kiện ở giữa trắng nõn nhũ câu xuất nhập rất nhanh.

 

“Ân —— bảo bảo, bảo bảo!” Lớn tiếng gọi ái nhân, tinh hoa của Trường Không Long Tường bắn khắp trên mặt Bán Hạ.

 

Bộ ngực dị thường mẫn cảm bị nam nhân đùa bỡn như vậy, tiểu chồi của Bán Hạ dù không bị đụng cũng bắn ra theo.

 

“Ô ô ô. . .”

 

Trường Không Long Tường cuối cùng cũng đạt được ước muốn, đang cảm giác tinh thần sảng khoái, đã thấy bảo bối khóc đến khiến người ta đau lòng.

 

“Tiểu quai, làm sao vậy?” Trường Không Long Tường tắm sạch Bán Hạ rất nhanh, ôm cậu bước ra khỏi bể, tiện tay lấy một tấm khăn tắm bao bọc bảo bối, đi vào phòng ngủ.

 

Bán Hạ khóc đến giống hệt tiểu mêu, anh anh nói : “Hảo ngượng ngùng, Bán Hạ hảo phóng đãng.”

 

Trường Không Long Tường cười ha hả, kéo tay bảo bối ra, hết hôn lại liếm khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt nhu tình nói: “Bộ dáng nào của tiểu quai ta cũng đều rất thích, khờ dại cũng tốt, phóng đãng cũng thế, đều là trân bảo của ta, chỉ là của mình ta!”

 

Bán Hạ nhìn nam nhân cười lớn, bị y lây nhiễm tâm tình khoái trá, nhưng vẫn còn có chút thẹn thùng, giấu khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực nam nhân, tim đập vô cùng nhanh.

 

Ta cũng. . . Thích ngươi.

 

 



 

 

Bán Hạ nhìn khăn lụa màu hồng trong tay, có chút xuất thần.

 

Màu cậu thích là vàng sáng cùng xanh da trời, Trường Không Long Tường chưa từng tặng cậu vật gì màu hồng nhạt, dù sao Trường Không Long Tường cũng không hề xem cậu là nữ nhân.

 

Nữ nhân?

 

Chiếc khăn trên tay thoảng mùi hương son phấn, như nói cho Bán Hạ, đây là một vật của nữ tử.

 

Hạ nhân trong vương phủ đều là nam đồng, chiếc khăn này rơi ở đâu ra?

 

Một ý niệm trong đầu hiện lên, Bán Hạ mở to hai mắt, trong lòng một trận đau đớn.

 

Không phải, sẽ không, điều đó không có khả năng! Bán Hạ lập tức lật đổ ý nghĩ trong lòng, dùng hai tay vỗ vỗ gương mặt của mình, cần thanh tỉnh một chút —— tại sao mình lại có thể hoài nghi Trường Không Long Tường chứ.

 

Có lẽ là nữ thân quyến của người nào trong phủ làm rơi a.

 

Tưởng tượng như vậy, Bán Hạ yên tĩnh trở lại, cậu ngồi bên cửa sổ, ôm lấy cái bụng to của mình, thì thào tự nói.

 

“Chán ghét, Long Tường sao vẫn chưa trở lại, gần đây lúc nào cũng vội vàng. . . Trong phủ cũng đột nhiên im ắng, tất cả mọi người đi đâu vậy. . .”

 

 



 

 

Mặt trời mùa đông xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên người Bán Hạ, khiến cậu có chút buồn ngủ.

 

Đúng lúc này, một tiểu đồng chạy vào viện.

 

“Vương phi, ngoài cửa có người cầu kiến.”

 

Bán Hạ bị đánh thức, hỏi: “Muốn gặp ta?”

 

“Dạ!” Tiểu đồng đưa lên một phong thư, “Đây là nàng bảo ta chuyển cho ngài.”

 

Bán Hạ nhận lấy, mở ra xem, mặt trên chỉ có một câu —— “Ta là chủ nhân của chiếc khăn hồng.”

 

Bán Hạ lập tức đứng lên, nói với tiểu đồng: “Dẫn ta đi gặp nàng!”

 

Tiểu đồng hỏi: “Có tìm Kha tổng quản không?”

 

Vừa mới muốn nói cần, lại nghĩ mấy ngày nay mọi người đều mang bộ dáng bận rộn, nếu như là chính mình đoán sai, đây chẳng phải là gấy phiền toái cho người khác sao?

 

“Không cần, ngươi đi cùng ta là được.”

 

Mùa đông tới gần, Uy Ngôi lại trở nên rét lạnh, Bán Hạ bị Trường Không Long Tường bắt mặc thật nhiều giống một quả bóng, nhấc thân mình cùng tiểu đồng đi ra cửa.

 

Đi tới cửa trước, Bán Hạ thấy một nữ tử yểu điệu đứng bên ngoài, chờ đợi nữ tử xoay người, Bán Hạ mở to mắt, buột miệng nói ra: “Tứ tiểu thư!”

 

Đứng ở ngoài cửa đúng là Vân Nguyệt Dung.

 

Thấy bên người Bán Hạ còn có một đứa nhỏ, Vân Nguyệt Dung lộ ra nụ cười thân thiết.

 

“Tiểu đệ, khách khí như vậy làm gì? Gọi ta tứ tỷ là được rồi.”

 

Bán Hạ ngơ ngác là không biết nên làm thế nào cho phải.

 

Vân Nguyệt Dung ngoắc ngoắc cậu: “Mau ra đây nha, tỷ đệ chúng ta hảo hảo tâm sự.”

 

Bán Hạ cẩn thận lắc đầu, “Tứ tiểu thư có lời gì cứ nói đi, Bán Hạ nghe được.”

 

Vân Nguyệt Dung nghe vậy, lộ ra vẻ mặt chực khóc, nói: “Tiểu đệ lên làm vương phi, liền làm như không quen biết ta sao?”

 

Bán Hạ cắn môi, không muốn trả lời. Vân Nguyệt Dung lại cho là cậu không dám không tiếp thu, vì thế nói: “Bán Hạ, ngươi trước đây là đệ đệ của ta, sau này chúng ta lại cùng hầu hạ một chồng, ngươi cũng không thể khách khí như vậy.”

 

“Ngươi nói cái gì, Bán Hạ không hiểu.”

 

Vân Nguyệt Dung làm bộ như ngượng ngùng cười, nhẹ nói: “Tiểu đệ đang có mang, không thể làm chuyện phòng the, vương gia đương nhiên khó nhịn; chúng ta diện mạo lại tương tự nhau, cho nên Vương gia liền. . . muốn tỷ tỷ, chiếc khăn lụa hồng kia không phải là bị vương gia mang đi sao.”

 

Bán Hạ ngẩn ra, trong lòng bị đả kích mạnh mẽ.

 

Không đúng không đúng, chúng ta đã ước định, nếu Long Tường không nói, Bán Hạ sẽ vĩnh viễn tin tưởng y!

 

“Đứng lại!” Thấy Vân Nguyệt Dung dần dần đi tới, Bán Hạ hơi nhướng mày, cao giọng nói: “Ngươi gạt người! Long Tường sẽ không lừa Bán Hạ!”

 

Vân Nguyệt Dung sửng sốt, nhưng lập tức lại cười rộ lên, “Tiểu đệ, vương gia có lẽ thương ngươi, nhưng mà ngươi dù sao cũng không phải nữ tử, không biết làm nũng vui đùa, vương gia tìm ta cũng không có gì đáng trách, nam nhân người nào lại không muốn tam thê tứ thiếp? Ngươi không phát hiện dạo gần đây vương gia thường xuyên xuất môn? Không phải là. . . bằng không ngươi cùng tỷ tỷ đi ra ngoài giải sầu, tỷ tỷ cùng ngươi hảo hảo nói chuyện tâm tình. . .”

 

Bán Hạ tức giận kêu to: “Ngươi gạt người! Ta bây giờ là Trường Không Bán Hạ, không còn quan hệ gì với Vân gia, ta sẽ không ra ngoài cùng ngươi!”

 

Vân Nguyệt Dung tươi cười hồi lâu, nghe xong lời này, nụ cười trên mặt bỗng nhiên chậm rãi tán đi, nàng lạnh lùng nói: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Tự cho là đúng cái gì!”

 

Bán Hạ thấy biểu tình đã nhiều năm không gặp, đột nhiên ý thức được nguy hiểm, cậu đẩy tiểu đồng chạy đi trước, nhưng lập tức phát hiện chính mình đang mang thai căn bản chạy không được!

 

“Nhanh đi tìm Kha Nhiên đại ca!”

 

“Vương phi. . .”

 

“Nhanh lên đi! Vì hài tử của vương gia, nhanh đi!”

 

Tiểu đồng sợ tới mức nước mắt nước mũi chảy ra, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới tiền viện.

 

“Vân Bán Hạ.” Một giọng nam bỗng nhiên vang lên phía sau Bán Hạ.

 

Bán Hạ giống như bị đinh đóng lại, chậm rì xoay người sang chỗ khác.

 

Là Vân Trình Di.

 

Lập tức, hình ảnh quãng thời gian bị Vân Trình Di bắt nạt dần dàn hiện ra trước mắt… bị ném đá, bị treo lên cây, bị xua chó ra đuổi…

 

Trong mắt nam nhân hiện lên vô số tình tự, có hưng phấn, có phẫn nộ, có thỏa mãn, cũng có tiếc nuối. Hắn một phen ôm lấy Bán Hạ, thi triển khinh công nhảy ra bên ngoài.

 

“Người nào?” Hai thị vệ nghe thấy động tĩnh, chạy tới tuần tra.

 

Vân Trình Di dừng lại, đang định đối phó với địch, đã thấy một nam nhân dùng khăn che mặt nháy mắt vọt ra.

 

“Dẫn cậu ta đi trước, ta tới cản phía sau.”

 

Vân Trình Di cùng Vân Nguyệt Dung hướng hắn gật gật đầu, ôm Bán Hạ nhanh chóng ly khai.

 

 



 

 

Trường Không Long Tường đứng ở trước cửa, xem hai cỗ thi thể thị vệ nằm trên mặt đất.

 

“Là ai?”

 

Mọi người chỉ thấy được bóng lưng của y, lại đột nhiên bị thanh âm vọng lại âm u đến mức tận cùng làm hoảng sợ.

 

“Tiểu đồng đi cùng cậu ấy nói, cậu ấy gọi người nọ là ‘tứ tiểu thư’, người nọ gọi cậu là ‘tiểu đệ’ .” Kha Nhiên cũng mang vẻ mặt âm trầm, đem bức thư trong tay cùng khăn tay đưa cho Trường Không Long Tường.

 

Giống như muốn nhìn đến đục thủng một lỗ trên bức thư, Trường Không Long Tường trầm thấp nói: “Vân gia.”

 

Hồng Hạnh một mực khóc, vừa nghe hai chữ Vân gia, lập tức hôn mê trong lòng Hứa Nhĩ Tuấn.

 

“Phái mọi người lục soát thành Thiên Thủy cho ta! !” Trường Không Long Tường quát, thư cùng khăn trong tay y hóa thành một đống bụi.

 

 



 

 

“Thế nào rồi, tam tỷ?”

 

Vân Hoa Nhan đi vào phòng, cười lạnh: “Trường Không Long Tường quả nhiên phái người lục soát thành Thiên Thủy.”

 

Vân Nguyệt Dung cũng nở nụ cười, nói: “Nhưng y tuyệt không nghĩ tới chúng ta giấu trong am ni cô ngoài thành — chính là, giết nhiều ni cô như vậy không nói, đợi lát nữa bổn cô nương còn phải giả dạng ni cô đi điều tra nữa.”

 

“Không cần tức giận, dù sao chúng ta cũng đã bắt được cậu ta.” Vân Hoa Nhan cười đến thực đáng sợ, nhìn về phía Bán Hạ bị trói tay chân nằm ở góc tường.

 

Vân Nguyệt Dung đi qua, khinh miệt nhìn lên bụng Bán Hạ, chán ghét nói: “Thật sự là ghê tởm, bất nam bất nữ — rõ ràng là một nam nhân, lại có thể mang thai, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta còn không tin nổi lời các ngươi.” Nói xong giơ chân muốn đá Bán Hạ.

 

Còn chưa kịp đụng tới Bán Hạ, cái chân của Vân Nguyệt Dung đã bị ngăn lại.

 

“Nhị ca, huynh làm gì vậy?”

 

Vân Trình Di cau mày nói: “Một cước này của muội nếu đá xuống không phải lấy mạng của cậu ta luôn sao? Việc chúng ta lợi dụng lúc Trường Không Long Tường chuyên tâm đối phó đối thủ mà vất vả đi bắt cậu ta, còn có ý nghĩa gì nữa? Vĩnh Yên đế vừa chết, Vân gia cũng bị liên quan, lão đầu tử bị giết, chúng ta trốn tới đây không phải là muốn bắt tiểu tử này?”

 

Vân Nguyệt Dung hừ lạnh một tiếng, nói: “Quên đi, muội còn muốn đổi cậu ta lấy vàng bạc châu báu nữa.”

 

“Tốt lắm, đi trước đem thi thể ni cô này chôn đi.” Nam nhân quấn đầy băng vải, Vân gia lão đại Vân Đỉnh Thiên âm trầm mở miệng.

 

Bọn đệ đệ muội muội không dám cãi lời hắn, yên lặng đi ra.

 

Màn đêm rủ xuống, Bán Hạ từ từ tỉnh lại, chỉ cảm thấy phía sau cổ một trận đau nhức. Cậu muốn ngồi xuống, lại phát hiện tay chân đã bị trói.

 

“Tỉnh?”

 

Vân Trình Di ngồi trong bóng đêm, nhẹ nhàng hỏi.

 

Bán Hạ sợ hãi, vội vàng nhìn về hướng góc tường.

 

Vân Trình Di đi tới, ngồi xổm trước người Bán Hạ.

 

Thấy nam nhân vươn tay ra, Bán Hạ hoảng sợ, không ngờ nam nhân lại cởi bỏ dây thừng cho cậu.

 

Bán Hạ ngây ngẩn cả người, thì thào gọi “Nhị thiếu gia?”

 

Ai ngờ chờ đón chính là một cái tát vang dội!

 

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Bán Hạ bị đánh nghiêng đi, Vân Trình Di quát: “Vì sao? Vì sao lại tiện như vậy! Rõ ràng bị giam tại nơi vắng người, vì sao còn muốn nơi nơi câu dẫn nam nhân? Ban đầu là sắc phôi Phó An Hoa kia!! Nhưng chờ ta mua được người trung gian, lấy danh nghĩa vợ cả của Phó An Hoa mời Kỳ Lân trang giết lão, ngươi lại đi quyến rũ cả thủ lĩnh của sát thủ tập đoàn? ! Vì sao phải tiện như vậy?”

 

Nói xong, lại là một cái tát đánh lên mặt Bán Hạ.

 

Hiện thực cùng kí ức thơ ấu hòa trộn lại, Bán Hạ ngăn không được toàn thân phát run, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.

 

Thấy Bán Hạ rơi lệ, Vân Trình Di lại mang bộ dáng đau lòng, hắn khẽ vuốt lên khóe miệng tê dại của Bán Hạ, vô cùng đau đớn hỏi: “Vì sao không phải là ta? Trước đây ta khi dễ ngươi như vậy, chỉ là vì muốn ngươi cầu ta, muốn ngươi nói chỉ thuộc về ta, nhưng tại sao lần nào ngươi cũng cầu đại ca? Ta một mực chờ lão đầu tử chết, chỉ cần lão chết, ta có thể không cần sợ bất luận kẻ nào mà có được ngươi, nhưng ngươi vì sao lại khẩn cấp câu dẫn nam nhân bên ngoài như vậy?”

 

Bán Hạ sợ đến ngây người, những lời của Vân Trình Di khiến cậu không thể nói được gì cả, chỉ có thể ngơ ngác nhìn nam nhân trước mặt lâm vào điên cuồng.

 

“Là nương ta hạ độc Hồng Hạnh. Biết lão đầu tử làm to bụng Hồng Hạnh, nương tức giận đến muốn nổi điên, nàng hạ độc Hồng Hạnh, muốn độc chết nha hoàn kia, ai ngờ độc dược mạnh mẽ như vậy, lại bị ngươi hấp thu, Hồng Hạnh mới có thể sống sót, mà ngươi cũng chỉ hỏng một chân. Trước đây nương mỗi ngày đều lầm bầm, nói vì sao độc không chết được ngươi, vì thế ta thường thường nhìn lén ngươi, bất tri bất giác ta lại càng yêu thích hơn ngươi.”

 

Vân Trình Di vặn vẹo gương mặt nói: “Nhưng ngươi chưa bao giờ quan tâm đến ta, ngươi thích ngựa của ta thích chó của ta còn nhiều hơn cả ta!”

 

Hắn cúi đầu, một lúc lâu mới ngẩng đầu lên rồi lại trở nên hưng phấn, “Ta muốn có ngươi! Dù ngươi đã bị Trường Không Long Tường chạm qua cũng không sao! Ta muốn có ngươi!”

 

Bán Hạ tiếp tục không ngừng rơi lệ, bối rối nói: “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia! Ngươi bình tĩnh một chút!” Cảm giác tay nam nhân tay vươn vào trong y phục, Bán Hạ sợ tới mức hô to: “Không cần, ta không cần! Trừ bỏ Long Tường ai ta cũng không cần! !”

 

Vân Trình Di nghe thấy Bán Hạ nói vậy, càng trở nên ác độc, một tay che miệng Bán Hạ, bổ nhào vào người Bán Hạ, dùng sức liếm hôn cái cổ mảnh khảnh của cậu.

 

Bán Hạ bị bịt miệng không thể kêu được, sợ hãi đến cả người run rẩy, nước mắt như suối tuôn ra không ngừng, đôi tay nhỏ bé quơ loạn trên mặt đất.

 

Bán Hạ vốn sắp tuyệt vọng, bỗng nhiên cảm thấy hài tử trong bụng đá mình một cái.

 

Hài tử! Hài tử của mình và Long Tường!

 

Cần phải sống!

 

Tay trái bỗng nhiên đụng tới một bình hoa bằng đá dùng để thờ cúng.

 

Không biết sức lực ở đâu tuôn đến, đối với nam nhân mình sợ hãi từ nhỏ này, đối với nam nhân cao lớn võ công không tầm thường này, Bán Hạ mạnh mẽ dùng bình hoa đập xuống đầu nam nhân!

 

“Ân —— “

 

Nghe thấy nam nhân phát ra một tiếng kêu đau đớn, Bán Hạ cũng không dám ngừng, càng thêm tàn nhẫn đập xuống đầu đối phương!

 

Đến tận khi người nọ nằm trên mặt đất không nhúc nhích, Bán Hạ mới ngừng lại được.

 

Nhìn sang, chỉ thấy trên đầu nam nhân máu chảy không ngừng, nhắn trên mặt đất.

 

Sợ tới mức bình hoa trong tay rơi xuống mặt đất, Bán Hạ nhắn nhào chạy ra khỏi phòng.

 

Ngoài phòng tối đen một mảnh, gió lạnh ập tới trước mặt. Bán Hạ kéo chặt y phục, bao bọc lấy chính mình.

 

Trường Không Bán Hạ! Bình tĩnh một chút! Long Tường đang tìm ngươi, ngươi nhất định cần cố gắng!

 

Bình tĩnh trong chốc lát, Bán Hạ chống tường nhìn xung quanh, là một nơi rất lớn, xung quanh có rất nhiều cây cổ thụ, có từng dãy phòng ở, trong không khí có mùi đàn hương…

 

Là tự miếu! Lúc dạy cho mình điểm khác biệt giữa ba quốc gia, Long Tường đã nói, phía trước tự miếu của Uy Ngôi là phật đường, ở giữa là tăng xá, phía sau là ruộng vườn tự cung tự cấp của tăng nhân; ở Thiên Đảo thì ngược lại, phía trước là ruộng vườn, phía sau mới là phật đường; mà dân chúng Nặc Tháp đều thờ thần phật nên ở đó tăng nhân không cần tự làm ruộng mà được triều đình cung ứng, cho nên tự miếu của bọn họ không có ruộng vườn.

 

Phía sau là ruộng vườn! Không có tường bao quanh! Bán Hạ thiếu chút nữa hoan hô ra tiếng!

 

Cậu vừa khập khễnh bước đi, vừa đỡ lấy cái bụng của mình , liều mạng trốn ra bên ngoài.

 

Cố lên ! Bán Hạ! Ngày thường đều là Long Tường chiếu cố ngươi, ngay cả việc ăn uống cũng lo chu toàn, nhưng lúc này phải dựa vào chính mình.

 

Nhớ tới Long Tường, nước mắt Bán Hạ bắt đầu không khống chế nổi mà rơi xuống.

 

Hơi giận dỗi lau đi nước mắt, Bán Hạ cố gắng leo lên núi trong màn đêm mùa đông lạnh lẽo ở Uy Ngôi quốc — nếu nửa đêm bọn họ phát hiện cậu mất tích, đi xuống núi, khẳng định mình lập tức bị phát hiện lúc đi trên đường bằng, cho nên chỉ có thể leo lên trên, hy vọng tìm được một sơn động, trốn một đêm, ngày mai Long Tường nhất định trở về!

 

 



 

 

Cứ đi như vậy một lúc lâu, Bán Hạ phát hiện một căn nhà xập xệ, là loại nhà mà thợ săn buổi tối không thể quay về dùng để nghỉ ngơi tạm thời.

 

Đi được vài bước, Bán Hạ đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy một nam nhân mặc trang phục săn bắn ngồi dưới đất.

 

Bán Hạ thở ra nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi nhắn ngồi xuống đất.

 

Thợ săn kia thấy một phụ nữ có thai tiến vào, đang định giữ khoảng cách để không chạm đến, lại thấy cậu nhắn ngồi dưới đất, vội vàng chạy qua đỡ.

 

Bán Hạ một tay bắt lấy tay người nọ, tay kia thì kéo kim bài trên cổ xuống.

 

“Vị ca ca này, phiền ngươi mau cưỡi ngựa chạy tới thành Thiên Thủy, đem kim bài này giao cho người thủ thành xem, bảo bọn họ báo cho nhiếp chính vương gia mau tới đây!”

 

Nhờ chút lửa nhỏ nhoi, thợ săn thấy rõ trên kim bài có đính hoàng bảng của nhiếp chính vương Trường Không Long Tường, trên đó nói, người có kim bài này chính là nhiếp chính vương phi, là phúc tinh tiên tử trời ban cho Uy Ngôi quốc, phàm là người nước ta, thấy cậu ấy thì phải đối đãi với cậu ấy như với thiên tử; tổn thương cậu ấy, tru di cửu tộc; có công hộ giá cậu ấy, thăng quan tiến tước, có thể tương xứng cùng huynh đệ của ta!

 

“Nguời là. . . Người là Vương phi?” Thợ săn sợ tới mức đặt mông nhắn dưới đất.

 

“Đúng vậy, trong bụng đang mang hài tử của vương gia, hơn nữa cũng sắp chuyển dạ; hiện tại bị bắt tới đây, thật sự không còn khí lực xuống núi, thỉnh đại ca giúp ta đi một chuyến, mạng người quan trọng, ta cầu xin ngươi!” Bán Hạ thở nhẹ lên, vội vàng nói.

 

Thợ săn lập tức ngồi nghiêm chỉnh, hô: “Phúc tinh tiên tử, tiểu nhân mang người xuống núi!”

 

Bán Hạ lắc đầu, nói: “Vạn nhất gặp người xấu, ta chết không có gì đáng tiếc, nhưng lại liên luỵ đến đại ca, cho nên thỉnh đại ca hãy xuống một mình, nếu gặp người xấu, không thể bối rối, cũng không thể để cho hắn thấy kim bài, nếu không đại ca sẽ gặp nguy hiểm.”

 

Thợ săn kia tốn thời gian trong chốc lát, cuối cùng cũng đứng lên, ôm Bán Hạ vào trong phòng, lấy nhánh cây che đi cửa sổ đã bị phá, mới thoáng an tâm.

 

“Tiên tử, ngươi chờ, A Ngưu dù có mất mạng cũng sẽ đem vật này tới cho Vương gia!”

 

Nhìn A Ngưu chạy xuống dưới chân núi, Bán Hạ cuối cùng thở ra một hơi.

 

Nhưng mà sau một đêm lăn qua lăn lại, chỉ trong chốc lát, Bán Hạ đột nhiên cảm thấy bụng mơ hồ đau!

 

Từng trận đau đớn lần lượt ập đến, hơn nữa từng đợt so với từng đợt lại càng đau, khoảng cách giữa từng đợt lại càng ngắn ngắn.

 

Bán Hạ sắc mặt trắng bệch — chẳng lẽ là hài tử muốn đi ra sao?

 

Khi cậu cảm thấy dưới quần một mảnh ướt đẫm thì không thể không tin được nữa, hài tử phải sinh ở chỗ này.

 

Khó khăn cởi ngoại bào ra đệm trên mặt đất, Bán Hạ gắng gượng mở to hai chân, gấp khúc lại.

 

“Không phải sợ, ngươi đã thấy nương tử của Vũ Sĩ sinh tiểu bảo bảo, Kha Nhiên đại ca nói mình cũng sẽ giống như vậy… Không phải sợ… Ô ô… Long Tường, Long Tường!”

 

Đau đớn giống như bị xé rách ra, rõ ràng cảm nhận được chỗ ấy càng ngày càng mở lớn, một loại cảm giác thống khổ khắc cốt minh tâm cùng khủng hoảng tột cùng không khỏi quanh quẩn bên cơ thể gầy yếu của Bán Hạ.

 

“Ô ô… Không phải sợ, Long Tường nói ngươi là phúc tinh, tinh… Ngươi không phải đã giúp mẫu thân sao? Lúc này… Ân… Cũng giống như vậy! Đây là hài tử của Long Tường và ngươi… Không được từ bỏ… Hài tử, giúp mẫu thân… Mau ra đây!”

 

Trong cơn thống khổ như muốn xé đôi thân thể, Bán Hạ cong người dậy, phát ra tiếng thét thét trong im ắng.

 

Lúc này một vật trượt ra ngoài cơ thể!

 

“Oa — “

 

Sớm đã kiệt sức, nhưng Bán Hạ vì kích động mà rơi lệ đầy mặt, cậu tháo trâm ngọc lục bảo xuống, dùng thân trâm sắc bén chặt đứt cuống rốn, nhanh chóng dùng sấn y ôm lấy hài tử không ngừng kêu khóc.

 

Nhưng mà, còn không đợi Bán Hạ nhìn kỹ hài tử, một loại mẫu tính bản năng nói cho cậu biết — trong thân thể còn có một đúa!

 

Bị một loại tuyệt vọng hòa cùng vui sướng vây quanh, Bán Hạ lại một lần nữa nỗ lực ép hài tử ra ngoài cơ thể.

 

Sớm đã không còn thể lực, cậu chỉ dựa tình mẫu ái cùng tín nhiệm đối với Trường Không Long Tường!

 

“Phụ thân lập tức sẽ đến, chúng ta nhất định phải chờ y… Mau ra đây… Ô ô… Chúng ta đều cùng sống sót… Long Tường nói muốn… A… Thấy hài tử… của chúng ta trông như thế nào… Ân… Muốn nuôi nấng các ngươi thành… Người ưu tú nhất… Long Tường, Long Tường… Bán Hạ rất thích ngươi — “

 

Lại một trận đau đớn không cách nào hình dung, Bán Hạ biết hài tử đã được sinh ra!

 

“Ô…”

 

Nhưng lúc này, tiếng khóc của hài tử rõ ràng không hề lớn.

 

Bán Hạ lòng nóng như lửa đốt, dùng hết một chút khí lực cuối cùng gói chặt hài tử, che kín bên người.

 

Cậu không biết y thuật, mọi chuyện cậu vừa làm đều dựa vào bản năng mẫu tính của cậu.

 

Kế tiếp, chỉ có thể chờ Long Tường xuất hiện.

 

Một âm thanh cọ sát ở đâu đó, khiến Bán Hạ phục hồi tinh thần.

 

“Long…” Vừa gọi ra một chữ, Bán Hạ ngây ngẩn cả người, hơn nữa cảm thấy sợ hãi trước nay chưa có.

 

Vân Đỉnh Thiên trên mặt quấn đầy băng vải lộ ra một đôi mắt âm trầm, đứng trước cửa nhà gỗ.

 

“Nếu không nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non, ta thật sự nghĩ ngươi đã xuống núi.” Vân Đỉnh Thiên thèm khát nhìn Bán Hạ xiêm y không ngay ngắn.

 

“Ngươi từ nhỏ chính là một kẻ gây tai hoạ, mỗi một hạ nhân từng gặp qua ngươi đều bị mê hoặc đến đầu óc choáng váng! Ta biết nhị đệ cũng thích ngươi, nhưng nó chỉ dám dùng biện pháp khi dễ ngươi để diễn tả; mà ta, vì để có thể tiếp nhận quyền thừa kế, ngay cả tư cách khi dễ ngươi cũng không có! Ta vẫn ghen tỵ với nó, bất quá không sao, nhị đệ bị ngươi đánh hôn mê…” Hắn giơ lên thanh kiếm dính đầy máu, âm trầm cười nói: “Đã chết ở trong tay ta!”

 

Bán Hạ run rẩy như lá rụng trong gió, nhưng vẫn nhưng không quên đem hai tiểu tử đang khóc bảo hộ trong lòng.

 

Đem hết động tác của cậu thu vào mắt, Vân Đỉnh Thiên nhe răng cười nói: “Ta không muốn vàng bạc châu báu gì cả, ta đây liền mang ngươi xa chạy cao bay!” Hắn chậm rì rì nói: “Hiện tại vấn đề duy nhất chính là hai cái vật nhỏ này… Bất quá không sao, chỉ cần một kiếm là có thể giải quyết!”

 

Nhìn Vân Đỉnh Thiên đem kiếm chỉ vào bảo bối trong ngực mình, Bán Hạ cơ hồ muốn hôn mê, vô cùng tuyệt vọng, cậu chỉ còn một tiếng gọi trước sau không đổi:

 

“Long Tường — “

 

Bỗng nhiên, cách không truyền đến một tiếng tương tự như thanh âm hổ gầm!

 

Bán Hạ mở mắt ra, chỉ thấy Vân Đỉnh Thiên trừng lớn mắt, bùm một cái nhắn trên mặt đất — trên lưng của hắn, cắm một thanh bảo kiếm được khảm hổ phách!

 

“Tiểu quai!”

 

Nam nhân to lớn xông vào như một ngọn gió, liếc mắt một cái liền thấy Bán Hạ nằm trên mặt đất.

 

Bị nam nhân vội vàng kéo vào trong lòng, Bán Hạ còn ôm thật chặt hai hai tử, cậu khẽ khàng thở, nở nụ cười ngọt ngào, cậu nói với Trường Không Long Tường: “Ta không có hoài nghi Long Tường, ta thích ngươi, Long Tường…”

 

 



 

 

“Là song bào thai, cả hai đều là con trai. Một đứa rất khỏe mạnh, còn một đứa sinh ra có hơi yếu ớt, bất quá điều dưỡng một chút sẽ khỏe mạnh nhanh thôi.” Kha Nhiên ôm một anh nhi nhỏ xinh, đung đưa qua lại dụ nó ngủ.

 

Hồng Hạnh thì ôm một nam anh, vừa cười vừa rơi lệ.

 

Tiết Chanh Chanh cùng Trường Không Trữ nhi tranh nhau dụ tiểu anh nhi, cảm thấy thú vị cực kỳ.

 

“Ôm ra đi, ta không muốn nhìn thấy bọn chúng.”

 

Trường Không Long Tường lạnh như băng nói. Y ngồi trên giường, ôm Bán Hạ thật chặt, một khắc cũng không chịu buông ra.

 

“Long Tường…” Trường Không Trữ nhi lo lắng kêu lên.

 

“Ta nói đem ôm bọn chúng ra ngoài đi!” Trường Không Long Tường hai mắt đỏ bừng, hung ác trừng hai tiểu hài tử, gầm nhẹ: “Bọn chúng thiếu chút nữa hại chết tiểu quai, ta không muốn nhìn thấy bọn chúng!”

 

Tất cả mọi người ngây dại, không thể tưởng được Trường Không Long Tường yêu Bán Hạ đến mức bất cứ điều gì thương tổn Bán Hạ y cũng không thể khoan dung tha thứ.

 

Cậu ôm chặt bảo bối trong lòng, thân mình cao lớn không ngừng run rẩy, Trường Không Long Tường mà thế gian đồn rằng chỉ cần cười một cái có thể khiến người phải hôi phi yên diệt, giờ phút này sợ hãi tựa như một đứa trẻ, “Ta chết tiệt là một thằng ngu! Ta nghĩ rằng xóa sổ dư đảng của Lữ Hưởng là Bán Hạ sẽ được an toàn —— ta vì sao lại để cậu ấy ở nhà một mình? Cậu ấy sắp chuyển dạ a! Chết tiệt ta vì sao phải để cho cậu ấy mang thai, nếu không phải mang hài tử, Bán Hạ cũng sẽ không bị đám súc sinh này bắt đi! Không ngờ ta cùng hài tử của ta lại hại Bán Hạ bị thương. . . Ta ta không muốn gặp bọn chúng!”

 

Mọi người mới vừa rồi còn thật cao hứng, thế nhưng lúc này đều trầm mặc.

 

Tiểu Trúc tựa hồ muốn nói cái gì, Thạch Sư xoa xoa bàn tay nhỏ của cậu như cổ vũ, mỉm cười với cậu.

 

Tiểu Trúc cố lấy dũng khí, nói với Trường Không Long Tường : “Vương gia, ngươi như vậy, vương phi. . . Tiểu Hạ cậu ấy sẽ thương tâm. Ta cùng Tiểu Hạ gặp nhau, tính cách có chút tương tự, ta có thể lý giải cậu ấy nhất định luôn coi ngươi là trời. Ở trong mắt Tiểu Hạ, bản thân gặp chuyện gì cũng không quan trọng, nhưng nếu có liên quan đến vương gia thì một chút cũng không thể lơ là —— huống chi là hài tử của vương gia? Ta cùng Tiểu Hạ đều rất nhát gan, cậu ấy từng nói với ta cậu ấy rất sợ bóng tối, vậy thì cậu ấy làm sao dám bước đi trong ngọn núi đen đặc này lâu như vậy? Chân của cậu ấy rất bất tiện, lại mang hai tiểu hài tử, đừng nói là sơn đạo, sợ là đường bằng cũng chạy không nổi vài bước. Cậu ấy có thể đi xa như vậy, là bởi vì cậu ấy tin tưởng ngươi, là bởi vì cậu ấy yêu ngươi, không muốn từ bỏ cơ hội cuối cùng để gặp lại ngươi, cũng không muốn từ bỏ hài tử của các ngươi. Tiểu Hạ cậu ấy. . . Biết rất ít chuyện, tuy nhiên cậu ấy có thể tự mình sinh hạ hai hài tử này, ta nghĩ đây hẳn là thống khổ cùng khó khăn mà đại nhân các ngươi không thể nào tưởng tượng nổi. Tiểu Hạ nhu nhược như vậy nhưng cậu ấy lại làm được đến mức này, là do cậu ấy —— yêu ngươi, cho nên yêu ai yêu cả đường đi, cậu ấy cần bảo vệ hài tử của ngươi.”

 

Tiểu Trúc tiếp nhận hai hài tử, đi đến trước mặt Trường Không Long Tường, nhẹ nhàng đem tiểu hài tử đưa cho cậu, “Vương gia, ngươi sai lầm rồi, không phải ngươi cùng hài tử của ngươi hại cậu ấy, là các ngươi cứu Bán Hạ, bởi vì yêu các ngươi, cậu ấy mới có thể chống đỡ đến cùng; Vương gia, nhìn hài tử đi, đây là trân bảo mà thê tử ngươi yêu nhất nguyện ý trả giá bằng sinh mệnh để bảo hộ.”

 

Trường Không Long Tường ngơ ngác nhìn Tiểu Trúc đặt hai tiểu tử kia vào lòng mình, đứa lớn hơn đang mở to đôi mắt đen sẫm nhìn y, lông mày nhỏ nhỏ nồng đậm giống hệt mình; đứa nhỏ đã ngủ, cái mũi xinh xắn cùng cái miệng nhỏ mím lại giống hệt như được khắc từ một khuôn mẫu là Bán Hạ đang ngủ trong lòng mình.

 

“Hài tử. . . của ta vào tiểu quai?”

 

Tự trách cùng giận chó đánh mèo lúc trước lập tức tan thành mây khói, nhìn mẫu tử ba người nho nhỏ trong lòng, Trường Không Long Tường lần đầu tiên ý thức được đây là căn cứ xác minh tình yêu của y và tiểu quai, lần đầu tiên ý thức được đây là gia đình của y.

 

Rốt cuộc khống chế không nổi tình cảm tràn đây, Trường Không Long Tường ôm chặt ba nhân nhi, khóe mắt ươn ướt.

 

“Bảo bối, các bảo bối của ta!”

 

Mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi, hiện tại Bán Hạ đang mê man, nếu Trường Không Long Tường nóng nảy, chính là ai cũng không thể chế trụ nổi a.

 

Hơn nữa, khiến y yêu mến con của mình, đây cũng là nguyện vọng của Bán Hạ đi.

 

 



 

 

Nửa tháng sau, Uy Ngôi nghênh đón trận tuyết đầu tiên.

 

Nhưng mà trong nhiếp chính vương phủ lại rạng rỡ ánh nắng.

 

“Tiểu tử thối này còn muốn ăn bao nhiêu lâu nữa! Oanh nhi không phải ăn một chút đã no rồi sao?” Trên khuôn mặt quanh năm không đổi của Trường Không Long Tường có một tia ẩn nhẫn.

 

Bán Hạ đỏ mặt bĩu môi nói: “Tại Cuồng nhi lớn hơn thôi. . .”

 

Nam nhân này, lúc mình cho con ăn còn không tránh đi, cứ nhìn chằm chằm, vẻ mặt như kiểu y cũng muốn ăn. . .

 

Trường Không Long Tường mở to mắt nhìn tiểu anh nhi không ngừng hút nhũ đầu của nương tử mình, không thể nhịn được nữa, một tay lấy kéo bảo bối trong lòng cậu ra, tiểu hài tử ly khai hương vị sữa ngọt ngào, lập tức oa oa khóc lớn.

 

Bán Hạ vội vàng hô: “Long Tường, ngươi muốn làm gì? Mau trả lại Cuồng nhi cho ta.”

 

Trường Không Long Tường không nói được một lời, thuận tay quơ lấy Trường Không Oanh nằm ở một bên giường nhỏ, ôm hai tiểu hài tử ra phòng ngủ, đưa bọn chúng cho Tiết Chanh Chanh cùng Thường Tấn Du đang uống trà ở gian ngoài.

 

“Dẫn bọn chúng đi tìm Hồng Hạnh phu nhân.”

 

Hai người nhìn tiểu đông tây trong tay khóc rống, không khỏi ngây ngẩn cả người.

 

Tiết Chanh Chanh vội vàng nói: “Hồng Hạnh phu nhân cùng Hứa Nhĩ Tuấn xuất môn rồi.”

 

“Vậy giao cho Kha Nhiên hoặc nhũ mẫu, tùy ngươi.” Trường Không Long Tường cũng không quay đầu lại liền đi vào trong.

 

Thường Tấn Du cũng chạy theo gọi “Còn việc quân. . .”

 

“Ngày mai nói sau!” Từ trong nhà truyền đến thanh âm không kiên nhẫn của nam nhân.

 

Hai người nhìn nhau một cái, cuối cùng cũng hiểu ra, đành phải ôm bảo bối đang oa oa khóc lớn đi tìm Kha Nhiên.

 

Trường Không Long Tường vừa về tới trong phòng liền thấy tiểu quai của y bĩu môi trừng y.

 

Nam nhân lại nở nụ cười, bảo bối tức giận, quên kéo lại y phục, hai quả đỏ trên gò đồi trắng tuyết đứng thẳng lên, bên trên còn đọng lại vài vệt trắng sữa.

 

Yết hầu bỗng nhúc nhích, Trường Không Long Tường vài bước đi đến trước mặt Bán Hạ, thì thào gọi “Bảo bảo”, liền ôm Bán Hạ, há miệng ngậm lấy hai tiểu nhũ tiêm.

 

“A! Long Tường. . . Đừng. . .” Bán Hạ lập tức nhũn người trong lòng nam nhân, ngực càng nâng cao ấn vào khuôn miệng kia.

 

Trường Không Long Tường liếm một chút liền dừng lại không được, giống như một đứa trẻ nhấm nháp vị sữa ngọt ngào, còn dùng cái lưỡi cứng cáp liếm cọ hồng lôi mềm mại; lại vươn một bàn tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoay xoay nụ hoa bên kia của bảo bối.

 

Nam nhân vừa vuốt ve vừa nhéo nhẹ lên nhũ đâu, một dòng sữa ngòn ngọt cứ thể trào ra, bám đầy trên mặt nam nhân.

 

“Ô ô ô. . .” Bởi vì vừa thoải mái vừa xấu hổ, Bán Hạ đỏ mặt khóc lớn lên, thân thể run run, thoạt nhìn thật đáng thương, lại vô cùng xinh đẹp hấp dẫn.

 

“Bảo bảo, tiểu yêu tinh!” Nam nhân đỏ tròng mắt, nhưng vẫn luyến tiếc bảo bối khóc, đành an ủi cậu trước: “Ngươi cứ như vậy là được rồi, đừng nghĩ nhiều, đừng khóc được không?”

 

Bán Hạ lau nước mắt, ôm chặt cổ nam nhân, nỉ non nói: “Thật xấu hổ, chính là. . . Thật thoải mái; ngươi không cho Cuồng nhi ăn no, hiện tại chỗ ấy của Bán Hạ hảo trướng, lúc Long Tường hút xong. . . Thật thoải mái. . .”

 

Oanh!

 

Bán Hạ run rẩy nói một cậu, thành công khiến nam nhân hóa thành dã thú.

 

Bị Trường Không Long Tường dùng hết đủ loại phương thức chèn ép một ngày một đêm, trước khi Bán Hạ khóc đến hôn mê một lần nữa, thề sẽ không bao giờ nói nhũ đầu của mình trướng đau. Cậu sẽ hôi phi yên diệt mất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.