[Vô Tòng Chúc Hệ Liệt] Tiểu Quai Của Sơn Tặc

Chương 10: Chương 10




CHƯƠNG 9

Tác giả: Thần Nông Bản Thảo Kinh

Edit: Cáo

Uy Ngôi vào mùa xuân tuy còn rất lạnh, nhưng vẫn không lấn át được phồn hoa náo nhiệt của kinh kỳ.

 

“Đã lâu không gặp rồi, Thiên Thủy.” Trường Không Phượng Chứ ngồi trên lưng ngựa, ngửa đầu nhìn hai chữ “Thiên Thủy” thật lớn trên cổng thành.

 

Đoàn người của Trường Không Long Tường hiện tại đã đi vào kinh thành Thiên Thủy của Uy Ngôi quốc.

 

Xa xa nơi dưới cổng thành có mấy người nhìn thấy bọn họ, nghị luận vài câu liền chạy tới; đầu tiên là tỏ ra nghiêm túc, chắp tay hỏi: “Là Trường Không công tử phải không?”

 

Trường Không Long Tường gật gật đầu, người nọ nở nụ cười, hạ giọng nói: “Thừa tướng đợi công tử lâu rồi, phái ta chờ ở đây để nghênh đón, thỉnh đi theo ta.”

 

Trường Không Long Tường gật đầu, ý bảo người kia dẫn đường.

 

Đoàn người cứ như vậy nghênh ngang đi vào phủ Thừa tướng.

 

Thừa tướng Cát Minh Nghĩa khoảng chừng bảy mươi tuổi, đầu đã bạc trắng nhưng tinh thần vẫn vô cùng minh mẫn, đứng trước cửa son chờ đợi.

 

“Đại hoàng tử!” Thừa tướng vừa nhìn thấy Trường Không Long Tường, kích động đến khóe mắt rưng rưng, lập tức liền quỳ  xuống.

 

Trường Không Long Tường nhảy xuống khỏi lưng Vũ Sĩ, đỡ lấy thừa tướng, nhẹ nhàng nói: “Thừa tướng không cần đa lễ, Long Tường đã không còn là hoàng tử rồi.”

 

Thừa tướng lại kiên trì nói: “Đừng nói đại hoàng tử đã trở lại, cho dù đại hoàng tử cả đời không hề đặt chân tới Thiên Thủy thêm lần nào nữa, người vẫn là chân chính thái tử duy nhất trong lòng chúng ta!”

 

Trường Không Long Tường ảm đạm cười, không tranh cãi thêm nữa, chỉ nói: “Thừa tướng còn nhớ Phượng Chứ không?”

 

Lão thừa tướng lấy lại bình tĩnh, thấy nam tử ngọc thụ lâm phong phía sau Trường Không Long Tường, lại càng kích động: “Tứ hoàng tử!”

 

Trường Không Phượng Chứ từ nhỏ vốn thông minh hoạt bát, cảm tình với mọi người cũng rất tốt, với thừa tướng hay thiếu phó (1) cũng vậy, họ vừa đau đầu với gã nhất nhưng cũng quý gã vô cùng.

 

Trường Không Phượng Chứ thân thiết cười: “Thừa tướng, tiểu quỷ hay gây chuyện Phượng Chứ đã trở lại!”

 

Thừa tướng cười ha hả: “Ta vẫn còn nhớ những lần quậy phá của người suốt mười năm đấy.”

 

Trường Không Long Tường trước giờ vẫn luôn bình tĩnh hơn đệ đệ, y cắt ngang đoạn hội thoại của hai người, nói: “Đi vào nói sau.”

 

Phủ thừa tướng là do tiên hoàng ngự tứ, diện tích rộng lớn nhưng trang hoàng cũng không xa hoa, dày dặn cảm giác mộc mạc.

 

Chờ tất cả mọi người ngồi xuống, hàn huyên xong, thừa tướng mới từ từ mở miệng: “Mấy năm nay ta luôn chờ đợi hai vị hoàng tử có thể trở về. Lữ Hưởng làm xằng làm bậy, tiên đế chẳng quan tâm, hiện tại hắn thế chỗ, càng vô pháp vô thiên, vọng tưởng có thể xuất binh xâm lược nước láng giềng mở rộng đất đai; nước ta mấy năm gần đây thiên tai nhân họa, liên tục nhiều năm mất mùa, lấy cái gì để xuất binh? Nặc Tháp quốc thôi thì không nói, Thiên Đảo quốc từ khi Chí Viễn vương quay về cơ hồ là kiên cố không gì phá nổi, tùy tiện xuất binh không khác nào lấy trứng chọi đá. Ta tuy rằng đã già, nhưng tốt xấu vẫn còn có rất nhiều môn sinh, ta nếu không đồng ý, triều đình ít nhất còn có một nửa người ngăn cản hắn; đại tướng quân tay cầm binh phù, cho dù ta chết đi, Lữ Hưởng cũng không thể khống chế được toàn bộ quân đội! Chỉ là mấy tháng này, môn sinh của ta liên tục chết thảm, đại tướng quân cũng gặp chuyện tương tự, chúng ta quả thực có chút lực bất tòng tâm.”

 

Trường Không Long Tường gật gật đầu, nói: “Vất vả cho thừa tướng và tướng quân rồi, Uy Ngôi ta nếu có thể vượt qua kiếp nạn này, tất cả đều là công lao của hai vị!”

 

Thừa tướng vội vàng nói: “Chỉ cần Uy Ngôi quốc không bởi vì lão già ta mà suy thoái, ta còn muốn công lao cái gì chứ! Đại hoàng tử mau nói cho ta kế hoạch của người đi, Cát Minh Nghĩa ta sẽ đem binh sĩ cho người!”

 

Trường Không Long Tường đối cựu thần luôn trung thành và tận tâm này luôn mang một thái độ nhu hòa, nói: “Kế hoạch của ta rất đơn giản, cô lập Lữ Hưởng, khiến hắn sợ hãi, sau đó động thủ trước.”

 

Phát hiện Bán Hạ ngồi trong lòng khẩn trương nhìn mình, Trường Không Long Tường mỉm cười cọ cọ mũi cậu, lại nói tiếp: “Ta dù sao cũng đã bị phế truất, nếu ta động thủ trước, đó là danh bất chính, ngôn bất thuận; nhưng nếu Lữ Hưởng bất nhân bất nghĩa, vậy mọi chuyện sẽ tự nhiên mà xảy đến — đó gọi là ‘Dĩ thiên hạ chi sở thuận, công thân thích chi sở bạn; cố quân tử hữu bất chiến, chiến tất thắng chi’(2). Hiện giờ Vi Tuyệt chiếm giữ bắc cương, Lĩnh Nam Lĩnh Bắc là của ta, Giang Nam, Bắc đều là môn sinh của thừa tướng; Lữ Hưởng thân ở thâm cung, giống như ếch ngồi đáy giếng, cho rằng mình có chút thế lực là có thể nắm trong tay hết thảy, chỉ cần cho hắn một chút áp lực, là có thể dễ dàng cướp đoạt binh quyền.”

 

Thừa tướng sợ run đánh giá Trường Không Long Tường, chậm rãi nói: “Nếu đại hoàng tử đã tính toán hết tất cả mọi chuyện, vì sao đến bây giờ mới động thủ?”

 

Trường Không Long Tường lạnh nhạt nói: “Ta và Lữ Hưởng có cùng huyết thống, cho nên ta cũng không phải là một người tốt, đúng ra phải là một kẻ tàn bạo, Lữ Hưởng vẫn còn không bằng một phần mười của ta, ta may mắn hơn hắn ở chỗ ta có một mẫu thân thuần chân cùng một đệ đệ luôn vui vẻ, cho nên còn có thể kiềm chế bản thân; nhưng nếu ta khai chiến, nếu ta cầm quyền, sẽ trở thành như thế nào đâu ai biết được, đến lúc đó sẽ có ai đến ngăn cấm ta?”

 

Thừa tướng thì thào: “Vậy vì sao hiện tại. . .”

 

Trường Không Long Tường nở nụ cười tự đáy lòng, cúi đầu hôn lên trán Bán Hạ một chút, tiếp tục ngẩng  đầu lên đã là ánh mắt thản nhiên: “Bởi vì có một nhân nhi có thể khắc chế bản tính hung tàn của ta. Tiên hoàng từng nói, nếu ta kế thừa vương vị, nhất định phải có ngũ đệ ôn hòa nhất ở bên phò trợ. Ngũ đệ bị Lữ Hưởng độc chết, ta lại không kịp cứu đệ ấy, nên đã hạ quyết tâm cả đời này không chấp nhận vương vị — nhưng hiện tại ta có Bán Hạ, chỉ cần Bán Hạ ở bên cạnh ta ngày nào, ngày ấy ta sẽ không cho phép bản thân làm xằng làm bậy.”

 

Lão thừa tướng thấy Trường Không Long Tường ôn nhu nhìn người trong lòng, chợt nhớ tới khoảng thời gian tiên đế chưa hồ đồ, quả thật đã nói qua với lão, đứa con cả nếu biết yêu, sẽ trở thành minh quân một đời, nếu không chắc chắn chỉ là diệt thế ma vương.

 

Không thể tưởng được thật sự là như vậy.

 

“Cho nên người muốn ta quang minh chính đại tiếp đón người vào phủ thừa tướng là muốn gây áp lực cho Lữ Hưởng sao?” Thừa tướng bắt đầu lý giải suy nghĩ của Trường Không Long Tường.

 

Trường Không Long Tường vuốt ve bàn tay nho nhỏ mềm mại của Bán Hạ, gật đầu nói: “Đúng vậy, ta muốn hắn biết ta đã trở về; không chỉ vào thành một cách quang minh chính đại, ta còn muốn thường xuyên ra vào thành, để hắn cảm thấy ta đã chuẩn bị kỹ càng hết thảy.”

 

Trường Không Long Tường bỗng nhiên nhìn về phía đệ đệ của mình, nói: “Phượng Chứ công tử, mười năm trước là kẻ nổi danh ăn chơi trác táng nhất Thiên Thủy, phiền đệ mấy ngày nay mang ta đi dạo nơi náo nhiệt nhất Thiên Thủy đi.”

 

Cùng đại ca đi dạo phố? Trường Không Phượng Chứ chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

 

 



 

 

“Nơi này chính là phố Đức Uyên náo nhiệt nhất thành Thiên Thủy.” Trường Không Phượng Chứ dắt tay Tiểu Tình, nói với Trường Không Long Tường; phía sau hai người là một đoàn người theo hộ tống.

 

“Nhớ năm đó, đệ là khách quen của phố này, trà lâu tửu quán gì đó cứ hỏi đệ là không thể nhầm được!”

 

Nhìn thấy Trường Không Phượng Chứ dương dương tự đắc, Tiểu Tình chua xót  hỏi: “Chính là thanh lâu đi?”

 

Trường Không Phượng Chứ cả kinh đầu đầy mồ hôi, liều mạng giải thích.

 

Trường Không Long Tường vòng qua hai người, ôm Bán Hạ đi trên đường cái náo nhiệt.

 

“Mệt không?” Trường Không Long Tường ôn nhu hỏi. Bán Hạ nở nụ cười: “Long Tường luôn luôn ôm ta, nếu mệt cũng phải là Long Tường mệt a.”

 

Trường Không Long Tường cũng nở nụ cười, nói: “Nếu có thể, ta nguyện ý ôm ngươi cả đời.”

 

Bán Hạ cười khanh khách ra tiếng: “Kể cả trở thành lão đầu tử cũng muốn ôm sao?”

 

Nam nhân cười đến thâm tình: “Trở thành lão đầu tử cũng muốn ôm.”

 

Ánh mắt nam nhân quá mức nồng nàn, Bán Hạ thẹn thùng nghiêng đầu sang chỗ khác, lại thấy một loạt tiểu hài tử quỳ ở ven đường.

 

“Long Tường, bọn họ đang làm gì vậy?” Bán Hạ rất ít thấy thế giới bên ngoài, cũng không biết có thứ gọi là “Khất cái”.

 

Trường Không Long Tường nhìn theo, trả lời: “Bọn họ là khất cái, người đi đường nếu cảm thấy đáng thương sẽ cho bọn họ một chút đồ ăn hoặc tiền lẻ.”

 

Bán Hạ khó hiểu hỏi: “Vì sao phải như vậy? Cha mẹ của bọn họ đâu?”

 

“Có lẽ là cô nhi không cha không mẹ, có lẽ trong nhà nghèo quá, cho nên đành đi làm khất cái.”

 

Bán Hạ chấn động, nhớ lại lúc mình cùng mẫu thân ở Vân phủ thì cũng chẳng khác khất cái là bao.

 

Nếu không phải may mắn gặp gỡ Long Tường, cùng y cảm mến, bản thân mình có lẽ cứ như vậy không có tôn nghiêm, không có tương lai mà làm khất cái đến già đi.

 

“Long Tường. . .” Bán Hạ nhịn không được mở miệng, Trường Không Long Tường lại mỉm cười cắt đứt lời cậu: “Ta biết.”

 

Mang theo tiểu nhân nhi này, ngày hôm nay mình nên biết điều làm tán tài đồng tử(3) đi.

 

Trường Không Long Tường lấy túi tiền ra, đưa cho Bán Hạ nói: “Từ ngày chúng ta thành thân, toàn bộ tiền của ta đều là của ngươi; muốn cho ai, cho nhiều hay ít, tiểu quai tự mình quyết định là được rồi.” Nói xong liền cẩn thận đặt Bán Hạ xuống đất.

 

Bán Hạ lại cảm động một hồi, cười ngọt ngào với nam nhân, lấy ngân lượng từ trong túi ra, nghiêm túc bỏ vào trong chén của từng hài tử.

 

Đám tiểu hài tử liều mạng quỳ lạy Bán Hạ, mấy tên khất cái phía xa thấy Bán Hạ hào phóng kinh người mà bố thí, ào ào chạy qua, vây quanh Bán Hạ van nài.

 

Bán Hạ lúc đầu có chút sợ hãi, lúc sau nhận ra những người này chỉ là vây quanh cậu không ngừng phục lạy liền mềm lòng, không hiểu vì sao muốn khóc, rưng rưng nói: “Mọi người mau đứng lên, mỗi người đều có! Mau đứng lên!”

 

Kha Nhiên đứng ở cách đó không xa, thấp giọng nói: “Khách quen của phố Đức Uyên, mười năm trước chắc ngươi chưa thấy qua nhiều khất cái như vậy chứ.”

 

Hiếm khi thấy Trường Không Phượng Chứ nhăn mày mà nói: “Đương nhiên, phố Đức Uyên là con phố phồn hoa nhất thành Thiên Thủy, sao có thể gặp nhiều khất cái như vậy được.”

 

“Nếu” Thường Tấn Du chăm chú nhìn Trường Không Trữ Nhi chạy tới chạy lui cùng Tiết Chanh Chanh, lầm bầm trong miệng: “Phố Đức Uyên có nhiều khất cái như vậy, thì những địa phương khác trong kinh thành chỉ sợ càng nghiêm trọng hơn.”

 

Bán Hạ bị đám khất cái vây quanh không để ý những bàn tay bẩn thỉu của đám tiểu hài tử túm lấy y phục đẹp đẽ quý giá của mình, luôn luôn ôn nhu cười.

 

Người đi đường sôi nổi dừng lại nhìn một màn này, đầu năm nay còn có như người giàu có mà lại thiện tâm như vậy sao?

 

Trong lúc lôi kéo, kim bài đeo trên cổ Bán Hạ rơi ra, dưới ánh mặt trời phát sáng rạng rỡ.

 

Trang sức hình rồng đương nhiên không phải ai cũng dám mang, một lão khất cái tiến lại gần kêu lên: “Là tín vật của hoàng gia! Đúng vậy, là người trong hoàng thất!”

 

Vì vậy mọi người hoảng sợ, ào ào quỳ xuống lạy, hô to thiên tuế.

 

Trường Không Long Tường nhẹ nhàng cười, thanh âm không lớn, lại làm cho người chung quanh đều nghe được nhất thanh nhị sở: “Trường Không Long Tường mười năm trước đã bị phế truất, cũng không còn được coi là người trong hoàng thất, mọi người không cần hành lễ; hôm nay chính là trở lại chốn cũ, nội nhân trời sinh tính thương người, phân phát chút bạc vụn thôi, mọi người mau đứng dậy đi.”

 

Trường Không Long Tường? Đại hoàng tử Lữ Long Tường?

 

Vừa nghe thấy người từng là hoàng tử xuất sắc nhất giá lâm, mọi người càng tỏ ra ra lễ độ cung kính, bái lạy không ngừng, trong miệng hô thiên tuế không ngừng.

 

“Long Tường. . .” Bán Hạ sợ hãi nhìn nam nhân, Trường Không Long Tường ôn nhu cười, bế nhân nhi lên, nói: “Đừng sợ, bọn họ chỉ đang cảm kích sự bố thí của ngươi thôi.”

 

Bán Hạ nghĩ nghĩ, nói: “Sau khi chúng ta đi rồi, những hài tử này không phải lại đành chịu đói sao?”

 

Hai người đứng giữa một đám người đang quỳ gối, người chung quanh đều có thể nghe thấy lời vừa nói ra, nhưng Trường Không Long Tường lại không vội vàng thúc giục Bán Hạ, y ôn hòa hỏi: “Vậy Bán Hạ muốn làm gì bây giờ?”

 

Bán Hạ do dự một chút, nhẹ giọng hỏi: “Bán Hạ muốn làm thế nào cũng được sao?”

 

Trường Không Long Tường thay cậu vén lên một lọn tóc, ôn nhu nói: “Bán Hạ muốn làm như thế nào cũng được.”

 

Bán Hạ nở nụ cười, cả người trở nên thoát tục xuất trần, cậu lấy dũng khí, nói thật to với tất cả mọi người: “Tướng công Trường Không Long Tường của ta là lão bản của hiệu buôn Long Phượng, từ hôm nay trở đi, mùng một và mười lăm mỗi tháng, toàn bộ lương *** trực thuộc hiệu buôn Long Phượng ở kinh thành đều mở kho lương miễn phí, mọi người gặp khó khăn đều có thể tới nhận!”

 

Cả phố an tĩnh trong nháy mắt, lập tức phát ra tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, cả kinh kỳ tựa hồ cũng chấn động lên.

 

Chỉ trong một ngày, chuyện phát sinh lúc sáng ở phố Đức Uyên đều được lan tỏa khắp kinh thành; mọi người bôn tẩu bẩm báo, nói đại hoàng tử đã trở lại, còn mang về thê tử hệt như Bồ Tát; nói thì ra đương gia của hiệu buôn Long Phượng nổi tiếng cả nước đúng là đại hoàng tử, mỗi tháng đều mở kho lương tiếp tế dân chúng.

 

Ngồi ở đại sảnh phủ thừa tướng, Trường Không Long Tường nói với Bán Hạ: “Ngươi thực sự là tiểu phúc tinh của ta, nói mấy câu đã giúp ta trải được một con đường thật đẹp rồi.”

 

Bán Hạ có chút thẹn thùng, nhẹ giọng hỏi: “Bán Hạ đã giúp được sao?”

 

“Hơn cả ‘giúp được’ !” Kha Nhiên cười nói: “Tiểu Hạ nói mấy câu, còn hơn chúng ta động tay động chân mấy hồi.”

 

Thừa tướng cười nói: “Đại hoàng tử quả nhiên thật tinh mắt, chọn được một thê tử tốt như vậy.”

 

Trường Không Long Tường trước nay thích nhất người khác khen ngợi Bán Hạ, y xoa xoa cái trán Bán Hạ, nói: “Hồng Hạnh phu nhân nói, lúc ngươi sinh ra có thầy tướng số nói ngươi là phúc tinh, đối xử tử tế ngươi có thể thăng chức rất nhanh; ta nếu không gặp ngươi, hẳn là cả đời đều chỉ có thể làm đầu lĩnh sơn tặc, trơ mắt nhìn Uy Ngôi bị hủy hoại trong chốc lát rồi.”

 

Bán Hạ càng thêm ngượng ngùng, trong lòng lại thấy kích động, cực kỳ hứng thú nói với Trường Không Long Tường: “Chúng ta ngày mai tiếp tục ra ngoài đi!”

 

Trường Không Long Tường thấy cậu vui vẻ, cũng cười rộ lên, gật đầu nói: “Tiểu quai muốn như thế nào thì như thế ấy đi”

 



 

Ngày hôm sau, Trường Không Phượng Chứ lại dẫn theo một đoàn người đi dạo phố. Bất quá nếu đã biết đại ca muốn làm gì, tất nhiên gã sẽ không tới phố Đức Uyên nữa.

 

“Đây là phố Dụ Hưng, là nơi bần dân trong kinh thành, tửu lâu ở đây là nơi tin tức được truyền bá nhanh nhạy nhất Giang Nam, nhưng mà tương đối hỗn loạn, mọi người phải trông nom hà bao của mình cẩn thận đấy.”

 

Trường Không Long Tường lười nghe đệ đệ nói lung tung, ôm Bán Hạ đi ra.

 

“Long Tường, ” Bán Hạ ôm cổ Trường Không Long Tường, thấp giọng hỏi: “Các ngươi nói vì sao bát hoàng tử Lữ Hưởng lại xấu xa như vậy?”

 

Trường Không Long Tường thản nhiên trả lời: “Hắn chỉ là sợ hãi mà thôi. Mẫu phi hắn mất từ khi hắn mới ra đời, hắn được mẫu phi của ngũ hoàng tử, cũng chính là hoàng hậu đã qua đời nuôi lớn; hắn ở trong cung không có chỗ nương tựa, không giống ngũ đệ có hoàng hậu làm chỗ dựa vững chắc, ở trong mắt tiên đế lại không bằng ta, trong mắt văn võ bá quan cả triều lại làm việc không được suôn sẻ như Phượng Chứ. Hắn sợ hãi, hắn tự ti, cho nên mới muốn có được đến hết thảy.”

 

Bán Hạ ngoan ngoãn tựa vào bờ vai rộng lớn của nam nhân, trầm mặc một hồi mới nói: “Bán Hạ cũng là hai bàn tay trắng, cho nên Bán Hạ thấy hắn kỳ thật rất đáng thương.”

 

Trường Không Long Tường không trả lời, bản tính con người vốn không thể sắp đặt, đồng dạng không được quan tâm, Bán Hạ có thể không nhiễm một hạt bụi, nhưng Lữ Hưởng lại càng lún càng sâu.

 

Không muốn bảo bối tiếp xúc với những điều phức tạp như vậy, Trường Không Long Tường chỉ vào một tiểu thương bên đường nói: “Tiểu quai biết người đó bán cái gì không?”

 

Bán Hạ nhìn sang, chỉ thấy người nọ giơ một cây gậy thật dài, trên đó ghim đầy rơm rạ, phía trên rơm rạ lại cắm rất nhiều que trúc, trên thẻ trúc là những trái cây màu đỏ xâu thành chuỗi.

 

Bán Hạ lắc lắc đầu, Trường Không Long Tường nói: “Hồng Hạnh phu nhân chẳng phải đã từng nói ngươi chưa thấy kẹo hồ lô sao, đây chính là kẹo hồ lô.”

 

Bán Hạ mắt sáng rực lên, vội vàng nhéo Trường Không Long Tường nói: “Long Tường, Bán Hạ ăn một viên được chứ?”

 

“Đứa ngốc, cái kia không phải bán từng viên, ngươi gọi ta một tiếng tướng công, ta mua cho ngươi một xâu.”

 

Bán Hạ mặt đỏ bừng, nhìn ngó bên cạnh thấy không có ai, mới ghé miệng vào tai nam nhân khẽ gọi: “Tướng công —— “

 

Rõ ràng là tự mình yêu cầu, nhưng Trường Không Long Tường vẫn nhịn không được mà cảm thấy tê dại toàn thân, cười nói: “Ta thật sự sẽ chết ở trên tay ngươi.”

 

Nói xong, liền đi tới trước mặt tiểu thương, Trường Không Long Tường buông Bán Hạ ra, lấy ra vài đồng tiền: “Cho ta hai xâu.”

 

Tiểu thương lập tức đáp: “Ôi! Cho ngài xâu lớn nhất ngọt nhất này!”

 

Bán Hạ vô cùng phấn khởi mà nhận lấy, mới cho vào miệng, đã cảm thấy rất rất ngọt, nhưng lúc khẽ cắn vào lại thật chua, chua đến nhăn mặt nhắm mắt.

 

Trường Không Long Tường thấy vẻ mặt đáng yêu của cậu, không thể dời mắt.

 

Nhưng mà nguy hiểm lại chọn chính lúc này mà phát sinh — năm lưỡi phi đao từ các góc độ khác nhau bắn về phía Trường Không Long Tường cùng Bán Hạ!

 

“Đại ca!” Tim Trường Không Phượng Chứ như muốn nhảy khỏi ***g ngực, lại bởi vì khoảng cách quá xa, chỉ có thể trơ mắt nhìn phi đao bắn về phía hai người đang đắm chìm trong hạnh phúc.

 

Nhưng Trường Không Long Tường dù sao cũng là Trường Không Long Tường, tuy phát hiện chậm, nhưng y vẫn là nhanh chóng phản ứng, tay áo phải vung lên đánh vỡ bốn lưỡi phi đao, tay trái cứng rắn bắt lấy lưỡi còn lại đang bắn về phía Bán Hạ.

 

Ngũ đại sát thủ thi triển khinh công, một giây sau dừng trước mặt hai người, ào ào rút binh khí, bao bọc xung quanh hai người.

 

“Như Nhai, bắt sống cho ta.” Trường Không Long Tường vứt phi đao, trong mắt lóe sáng.

 

Hắc Như Nhai nhanh chóng phi thân nhảy lên, mấy lượt đã không còn bóng dáng.

 

“Long Tường!” Kẹo hồ lô rơi xuống bên chân, Bán Hạ lệ như suối trào, nắm tay Trường Không Long Tường, lòng nóng như lửa đốt.

 

Nguyên bản quanh thân đã bắt đầu ngưng tụ lệ khí, lại nghe được tiếng bảo bối gọi, Trường Không Long Tường lập tức phục hồi lại tinh thần, y thả lỏng biểu cảm, điểm trụ mấy huyệt đạo, nói với Bán Hạ: “Chỉ là chút thương nhỏ, xem, máu đã ngừng chảy rồi này.”

 

Dù vậy, Bán Hạ vẫn nghẹn ngào: “Long Tường, chúng ta mau trở về, tìm đại phu.”

 

Trường Không Long Tường ôn nhu an ủi: “Kha Nhiên không phải là đại phu sao, cho ông ta nhìn qua là được rồi.”

 

Vừa lúc Kha Nhiên chạy tới, ông nhíu mày nhặt phi đao lên ngửi ngửi, lại xem mạch cho Trường Không Long Tường, sắc mặt mới dần thả lỏng, lấy một cái lọ từ trong ***g ngực, đổ ra một viên dược hoàn màu đỏ đưa cho Trường Không Long Tường ăn, lại lấy kim sang dược ra cho y xoa lên.

 

Biết tính mạng y không đáng lo ngại, Kha Nhiên lại cười đùa: “Tiểu Hạ, đừng khóc, tướng công của ngươi không có việc gì, độc dược kia đối với người khác có thể là trí mạng, nhưng gặp phải Trường Không Long Tường đến Diêm Vương cũng sợ bên cạnh ngươi đây cũng chẳng khác thuốc mê là bao đâu.”

 

Bán Hạ vẫn không ngăn được nước mắt, lấy khăn tay ra vừa băng bó cho y vừa khóc nức nở: “Đều tại Bán Hạ tham ăn, bằng không Long Tường cũng sẽ không bất cẩn mà không chú ý tới người xấu.”

 

Cậu khóc đến độ khiến Trường Không Long Tường đau lòng, vì thế dùng tay phải không bị thương ôm lấy cậu nói: “Là tiểu quai đã cứu ta.”

 

Y chỉ vào vị trí của hai người: “Nếu chúng ta vẫn đứng ở giữa đường, sát thủ ở hai bên nóc nhà đều cùng phóng ám tiễn, nói vậy, tướng công của ngươi sẽ phải đối phó với phi đao bắn tới từ bốn phương tám hướng; nhưng vì ta đi mua kẹo hồ lô cho ngươi, chúng ta đã tới đứng dưới mái hiên, cho nên chỉ có phía đối diện có thể tập kích ta — ngươi nói có phải là ngươi đã cứu ta không?”

 

Bán Hạ gật gật hỏi: “Thật vậy à?”

 

“Đương nhiên là thật, ta không phải đã nói ngươi là tiểu phúc tinh của ta sao? Ta đã lừa ngươi bao giờ chưa?” Trường Không Long Tường cắn nhẹ lên mặt Bán Hạ một cái, chọc Bán Hạ nở nụ cười.

 

Hắc Như Nhai cùng Trường Không Phượng Chứ lúc này cũng đã nhảy xuống khỏi nóc nhà, ấn một người bị điểm huyệt xuống quỳ trước mặt Trường Không Long Tường.

 

Một tay kéo khăn che mặt của người nọ, lộ ra khuôn mặt nam nhân có làn da trắng nõn, Trường Không Phượng Chứ cười lạnh nói: “Dốc hết sức lực đuổi ngươi quả không phí chút nào!”

 

Người này chính là Sầm Liên Phương, khăn che mặt rớt xuống, mặt lão liền xám như tro tàn, mà đám người vây quanh đứng xem ồn ã từng trận nghị luận.

 

“Tân đế nhàn rỗi như vậy sao?” Trường Không Long Tường vỗ nhè nhẹ lên bảo bối đang hoảng sợ, vừa nói với Sầm Liên Phương: “Năm trước đuổi theo ta lúc săn bắn, nay năm lại đi theo ta đi dạo phố?”

 

Y lạnh như băng nói: “Chẳng lẽ tên đó đã quên, ngôi vị hoàng đế này chẳng qua là ta tặng cho hắn, ba cơ hội đã hết, ta tùy thời có thể thu hồi?”

 

Y bỗng nhiên cao giọng: “Ta vốn không thích tranh giành quyền lợi với hắn, mới chủ động rời khỏi; nhưng bây giờ hắn gấp gáp bức ép, là muốn đưa ta vào chỗ chết sao? Hắn một lòng rất lưu luyến quyền quý, vơ vét mồ hôi nước mắt của nhân dân, không để ý tới nạn tuyết lở ở bắc cương, là muốn đưa lê dân Uy Ngôi ta vào tử địa sao? !”

 

Chung quanh im ắng, chỉ nghe thấy Trường Không Long Tường chất vấn.

 

“Nương tử ta không màng sự đời, hôm qua còn mở kho lương thay hắn tiếp tế nạn dân, vậy mà hôm nay ngay cả nương tử ta hắn cũng không buông tha! Đã biết thừa nương tử ta là phúc tinh trên trời chuyển thế, gả cho ta tới cứu tế dân chúng Uy Ngôi, nếu nương tử ta bị thương, Vĩnh Yên đế nhà các ngươi có thể thừa gánh nổi không!”

 

Lời vừa nói ra, hiện trường sôi trào lên, nghị luận sôi nổi; mà Trường Không Phượng Chứ, Hứa Nhĩ Tuấn cùng Tiết Chanh Chanh thì thiếu chút nữa phụt cười.

 

Thấy mục đích đã đạt được, Trường Không Long Tường nói với Hắc Như Nhai và Trường Không Phượng Chứ: “Thả lão ta đi, Bán Hạ không thích thấy người chết.”

 

Nói xong, Trường Không Long Tường không hề do dự, xoay người rời khỏi phố, để lại Trường Không Phượng Chứ truyền bá tin tức.

 

 



 

 

“Ha ha ha. . . Phúc tinh chuyển thế? Đại ca huynh nói mấy lời này cũng không thấy buồn nôn sao?” Trường Không Phượng Chứ ngồi phịch trên bàn cười rất mất hình tượng.

 

Trường Không Long Tường vừa uy bảo bối ăn cơm, vừa đáp lại: “Ta không nói sai, trong mắt ta, tiểu quai chính là phúc tinh chuyển thế.”

 

Bán Hạ có chút thẹn thùng, híp mắt nở nụ cười, nhưng chưa được bao lâu, cậu đột nhiên che miệng lại, bắt đầu nôn khan.

 

“Tiểu quai!” Trường Không Long Tường ném thìa, ôm chặt lấy Bán Hạ, vội hỏi: “Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”

 

Kha Nhiên nhanh chóng đi tới nắm lấy cổ tay Bán Hạ, bắt mạch cho cậu.

 

Tất cả mọi người ngồi cạnh bàn chăm chú nhìn Kha Nhiên, chỉ thấy ông vốn là nghi hoặc, tiếp theo là kinh ngạc, cuối cùng lại bật cười ha hả.

 

Buông tay Bán Hạ, Kha Nhiên dùng sức vỗ bả vai Trường Không Long Tường, cười đen tối: “Không tệ lắm, có vẻ thành công ngay đêm tân hôn rồi.”

 

Trường Không Long Tường vốn không hiểu ra sao, một lát mới kịp phản ứng, vẻ mặt mừng rỡ như điên: “Ngươi là nói —— “

 

Kha Nhiên cười gật gật đầu nói: “Chúc mừng ngươi, Tiểu Hạ có tin vui, cũng khoảng chừng hai tháng rồi.”

 

“Trời ạ!”

 

“Ta, ta ta ta sắp làm bà nội sao?”

 

“Trang chủ không hổ là trang chủ, đã làm gì đều là một chiêu trúng đích!”

 

“Mụ nội nó, ta đây không phải trở thành dì rồi sao!”

 

“Đại, đại hoàng tử phi có tin vui? Người đâu mau tới, thêm đồ ăn, thêm đồ ăn, ta muốn uống một chén!”

 

Trong đại sảnh loạn thành một đoàn, chỉ có Trường Không Long Tường có vẻ như bị choáng váng, ngơ ngác nhìn mặt Bán Hạ một chút, lại ngơ ngác nhìn bụng Bán Hạ một tẹo.

 

“Kha ” cậu tự tay xoa cái bụng vẫn còn bằng phẳng của Bán Hạ, nói: “Kha Nhiên nói ngươi có?”

 

Bán Hạ đỏ mặt, gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Hình như vậy.”

 

Trường Không Long Tường hệt như kẻ vừa chạy vài trăm dặm, đột nhiên hết hơi, cái mũi cũng cảm thấy chua xót. Y ôn nhu ôm Bán Hạ, thanh âm cơ hồ phát run: “Tiểu quai, bảo bối. Làm sao ngươi có thể tốt như vậy.”

 

Bán Hạ cũng ôm lại nam nhân, nước mắt rơi xuống, cậu cười nói: “Bởi vì ta thích Long Tường.”

 

Trường Không Long Tường chấn động, trong lòng càng cảm thấy nhu hòa, cũng bất chấp còn ở đại sảnh, cứ như vậy đang nâng mặt Bán Hạ lên hôn, sau lại động lòng mà phủ lên cái miệng nhỏ nhắn.

 

Thật may tất cả mọi người đều đang hưng phấn dị thường, không ai rảnh quấy rầy bọn họ.

 

 



 

 

“Trang chủ, đại tướng quân đã đến.” Hạ nhân đứng ngoài cửa khẽ gọi Trường Không Long Tường.

 

Trường Không Long Tường uy nốt thìa thuốc cuối cùng cho bảo bối, đáp lại : “Thỉnh gã tới thư phòng chờ ta, ta lập tức qua.”

 

Bán Hạ nhu thuận nói với Trường Không Long Tường: “Ta ở trong phòng chờ ngươi.”

 

Trường Không Long Tường mỉm cười ôm lấy cậu: “Kha Nhiên nói ngươi đã bốn tháng rồi, đã khá ổn định, không cần lúc nào cũng buồn bã trong phòng.” Nói xong lấy một cái khăn cẩn thận choàng lên người cậu, mới đi ra cửa.

 

Bán Hạ mân mê cái miệng nhỏ nhắn, nói thầm: “Cũng không biết là ai không cho ta ra khỏi phòng.”

 

Nam nhân nhíu mày, không thể tưởng được tiểu nhân nhi còn có thể cãi lại.

 

Ngoài phòng xuân ý nồng đậm, những chồi non ám vàng nhú trên thân cây, dưới tàng cây tràn ngập sắc màu rực rỡ, phi thường diễm lệ.

 

Hai người đi trong sân, nghĩ đến tiểu sinh mạng đang thai nghén, tâm tình càng tốt hơn.

 

Cửa thư phòng mở ra, liếc mắt một cái liền thấy một nam nhân khôi ngô tay gác lên kiếm.

 

Nghe thấy tiếng bước chân, nam nhân quay đầu, là một nam tử cởi mở mặc trường sam, thấy Trường Không Long Tường, cậu nở nụ cười, chắp tay nói: “Đại hoàng tử.”

 

Trường Không Long Tường gật đầu hỏi thăm, bước tới ngồi sau thư trác, nói với nam nhân: “Ngồi đi, Ngô tướng quân.”

 

Ngồi vào chỗ của mình, Ngô Dương mở miệng nói: “Không ngoài dự đoán của đại hoàng tử, Lĩnh Nam Lĩnh Bắc bảy mươi hai châu, Giang Bắc ba mươi lăm châu hôm nay liên danh đưa tới ám hàm, lên tiếng ủng hộ đại hoàng tử, tổng cộng lại thành đại quân gồm hai mươi vạn lính chia làm năm chi, tùy thời mặc cho đại hoàng tử sai phái; thêm vào đó, năm mươi vạn quân bắc cương của Vi Tuyệt cũng coi như là của đại hoàng tử.”

 

“Ân.” Trường Không Long Tường đáp, thuận tay cầm lấy mơ ướp đặt trên bàn, cẩn thận uy Bán Hạ. Suy nghĩ trong chốc lát, y hỏi: “Giang Nam như thế nào?”

 

Ngô Dương tiếp tục nói: “Giang Nam hơi phức tạp đó, nơi đó có không ít tâm phúc do Lữ Hưởng sắp xếp; bất quá Giang Nam là nơi bằng phẳng rộng rãi, không có chỗ che chắn, một khi đại quân vượt sông, liền như vào chỗ không người, cũng không đủ gây e ngại; vấn đề duy nhất là. . .”

 

“Quân coi giữ kinh kỳ cùng Ngự lâm quân.” Trường Không Long Tường thản nhiên tiếp lời.

 

Ngô Dương cúi đầu nói: “Đúng vậy, bắt giặc trước bắt vua, nếu không thể thuận lợi bắt được Lữ Hưởng, hậu hoạn vô cùng; nhưng nếu thật sự cần dụng binh, khó tránh khỏi trăm họ lầm than.”

 

Thấy Bán Hạ chăm chú nghe lời Ngô Dương đến quên khép cái miệng nhỏ nhắn lại, Trường Không Long Tường nở nụ cười, ôm chặt bảo bối đáng yêu một phen, y vân đạm phong khinh nói: “Ngô Tướng quân biết tướng lãnh coi giữ kinh kỳ là ai chứ?”

 

Ngô Dương kỳ quái nói: “Là Tiết Ngạn, cả thiên hạ có ai là không biết? Tiết gia ba đời làm tướng, cả nhà đều là người trung liệt, cha và anh chết trận sa trường —— ta làm sao có thể không biết?”

 

Trường Không Long Tường mỉm cười lại uy Bán Hạ một miếng mơ ướp, nói: “Lữ Hưởng từ trước đến nay vốn là một kẻ thiển cận, nếu là ta, cho dù phải dùng một đội quân hỗn tạp tới để thủ hộ kinh thành, cũng sẽ không dùng Tiết Ngạn.”

 

Ngô Dương lại càng kỳ quái, vội hỏi: “Vì sao vậy? Quân Tiết gia vũ khí hoàn mỹ, binh lính kỷ luật nghiêm minh, thân thủ nhanh nhẹn, quân đội như vậy có thể lấy một địch mười!”

 

Trường Không Long Tường trả lời: “Bởi vì nếu một người có thể huấn luyện ra một đội quân như vậy, nhất định một lòng đền nợ nước không sợ sinh tử, mà Tiết Ngạn này, cha và anh đều đã chết trận sa trường —— ở trong lòng hắn chắc chắn cảm thấy vô cùng quang vinh! Nhưng chính mình cố tình lại bị triệu hồi, kinh thành là chỗ an toàn nhất, có thể nói là hoàn toàn không có nguy hiểm. Tiếp theo, quan ở kinh thành Thiên Thủy này phân bố rải rác ở các địa phương, hắn chỉ là một thống lĩnh quân coi giữ, căn bản chẳng là cái gì —— ở biên cương hô phong hoán vũ, về kinh lại bị người xem thường khắp nơi —— chỉ sợ sớm đã một bụng oán khí ấy chứ?”

 

Ngô Dương ngớ người chốc lát, hoàn toàn tỉnh ngộ, vỗ tay cười to: “Sao ta lại không nghĩ tới việc này nhỉ! Ngày mai ta liền tìm cơ hội gặp hắn.”

 

Trường Không Long Tường để Bán Hạ nhả hạt vào tay mình, lại nói tiếp: “Về phía Ngự lâm quân lại càng thêm dễ làm. Tử sĩ được huấn luyện quanh năm suốt tháng, “nhân tính” đã sớm bị mài mòn; tảng sáng ngày hôm sau, ta sẽ phái sát thủ của Kỳ Lân trang tới ám sát những tướng lính không muốn quy hàng trong Ngự lâm quân, những binh lính đã quen thói phục tùng mệnh lệnh sẽ như rắn mất đầu, tan thành bụi cát; cứ coi như bọn họ có thể có chút phản ứng, cũng lại tiếp tục vô cùng đơn giản, chỉ cần khiến Tiết Ngạn phái người từ ngoại thành lén trà trộn vào vây quanh cấm quân, hết thảy sẽ kết thúc.”

 

Ngô Dương ngây người hồi lâu, mới lẩm bẩm nói: “Ta cứ tưởng rằng còn phải chờ cơ hội thật lâu, không thể tưởng được đại hoàng tử sớm tính toán mọi chuyện.”

 

Trường Không Long Tường ném hai hạt mơ xuống, cầm lấy khăn lau sạch sẽ khóe miệng Bán Hạ, không chút để ý nói: “Lữ Hưởng muốn đấu với ta, vẫn còn sớm mấy trăm năm —— mười năm trước đã như thế, mười năm sau cũng như vậy. Ta lùi lại hai tháng, là vì hai chuyện.”

 

Ngô Dương vội vàng hỏi: “Chuyện gì?”

 

“Nạn tuyết lở năm nay rất nghiêm trọng, bắc cương tổn thất rất lớn, tuy rằng ta đã nắm chắc có thể không đánh mà thắng, nhưng nếu như khai chiến trong mùa đông, năm mươi vạn đại quân của Vi Tuyệt không thể đến kinh thành, cho nên ta chờ mùa xuân đến để phòng ngừa vạn nhất; mà một chuyện khác. . .”

 

Nói tới đây, y bỗng nhiên cúi đầu hôn lên tóc Bán Hạ, một tay xoa lên cái bụng hơi tròn của bảo bối, ôn nhu nói: “Kha Nhiên nói mang thai ba tháng đầu không chịu nổi chấn động, cho nên ta muốn chờ sau khi tiểu quai được bốn tháng mới động thủ.”

 

Ngô Dương nhìn người nam nhân trước mắt này, mới vừa rồi còn mặt không chút thay đổi bàn về rất nhiều người, thậm chí nói đến cả sinh tử tồn vong của quốc gia, lúc này lại ôn nhu vô cùng mỉm cười với người trong lòng.

 

“Kia. . .” Ngô Dương không dám xác định hỏi.

 

Trường Không Long Tường ngẩng  đầu lên, không chút gợn sóng nói: “Tiểu quai đã được bốn tháng —— Ngô Dương, sau khi thuyết phục Tiết Ngạn, tùy tiện chọn một ngày, chúng ta sẽ giải quyết mọi chuyện.”

 

 



 

 

“Tiểu quai, bảo bối, dậy đi nào.” Trường Không Long Tường cúi người, ôn nhu gọi.

 

Bán Hạ chớp chớp mắt, cuối cùng cũng tỉnh lại.

 

Bên ngoài phòng vẫn đông nghìn nghịt người.

 

Bán Hạ ngồi dậy, đảo đảo mắt hỏi: “Long Tường, trời còn chưa sáng mà.”

 

Trường Không Long Tường vừa hôn cậu, vừa giúp cậu mặc y phục đã được chuẩn bị từ trước, “Ân, trời còn chưa sáng. Nhưng mà chúng ta phải vào cung.”

 

Bán Hạ nhẹ nhàng hỏi: “Long Tường phải đi đối phó Lữ Hưởng sao?”

 

Trường Không Long Tường bỗng nhiên ngừng động tác một chút, y lấy áp lông choàng lên người Bán Hạ, thấy ánh mắt của cậu nói: “Tiểu quai, ta biết ngươi không thích ta giết người, nhưng hôm nay ta không thể không làm; ta cũng không thể để ngươi ở lại chỗ này, ta không dám cam đoan Lữ Hưởng sẽ không thừa dịp ta rời đi rồi phái người đến bắt ngươi — ta không dám mạo hiểm như vậy, hơn nữa, trở lại nơi đấu tranh quyền lực kia một lần nữa, ta hy vọng ngươi có thể ở bên ta. Cho nên, ngày hôm nay, tha thứ ta một lần, được chứ?”

 

Nhu thuận gật đầu, Bán Hạ chân thành nói: “Long Tường không giết hắn, hắn sẽ càng hại chết nhiều người, Bán Hạ biết.”

 

Trường Không Long Tường nở nụ cười, đưa tay ốm lấy bảo bối đi ra ngoài.

 

“Đại ca!” Trường Không Phượng Chứ đã tới, “Đã đưa Tiểu Tình, mẫu thân cùng Hồng Hạnh phu nhân đến phân đường ở Thiên Thủy của Kỳ Lân trang rồi.”

 

Trường Không Long Tường nhìn mọi người, gật gật đầu, nói: “Đi thôi, giải quyết mọi chuyện nào.”

 

 



 

 

Sáng sớm, quan chức muốn vào triều lục tục bước đến trước cửa cung cấm.

 

Kiệu của thừa tướng và đại tướng quân vội vàng đi qua cửa cung, mấy bóng đen xẹt qua trong nháy mắt.

 

Trên triều đình, văn võ bá quan đều đã đến đông đủ, chỉ riêng thiếu mất hai người ngày thường luôn tới sớm nhất là Cát Minh Nghĩa cùng Ngô Dương.

 

Một lúc lâu không thấy hai người, Sầm Liên Phương đứng ở một bên bỗng nhiên cả kinh, vội vàng gọi một người thị vệ tới thì thầm vài câu, chỉ thấy thị vệ kia chạy khỏi đại điện.

 

Sầm Liên Phương xoay người tâu với người ngồi trên ghế rồng: “Hoàng Thượng, nếu thừa tướng và tướng quân không ở đây, hôm nay cứ bãi triều trước đi…”

 

“Văn võ bá quan trong triều còn chưa lên tiếng, một tổng quản nội vụ nhỏ nhoi dám tự tiện quyết định — ngôi cửu ngũ chẳng lẽ đã chết rồi sao?”

 

Cùng với thanh âm trầm thấp không mang theo cảm tình, Trường Không Long Tường từ ngoài cửa bước vào.

 

Dáng người y cao lớn, diện mạo anh tuấn lại mang vẻ mặt mặt lạnh lùng, giống như thần tiên hạ phàm, dẫn đến một trận xôn xao trong điện.

 

“Là ngươi!” Nam nhân ngồi trên la hoảng lên.

 

Bán Hạ bị Trường Không Long Tường ôm vào trong ngực, nghe thấy âm thanh thất kinh này, nghiêng đầu đi xem.

 

Chỉ thấy Lữ Hưởng mặc long bào ngồi ở trên ghế rồng, kinh hãi không ngừng run rẩy, châu quan trên đầu không ngừng lay động.

 

Bán Hạ nguyên tưởng rằng đã là người trong hoàng thất, nếu không giống Trường Không Long Tường mang một loại khí chất cao quý tràn ngập quyết đoán, cũng phải giống Trường Không Phượng Chứ tướng mạo tuấn tú xinh đẹp; hoặc là, đã là người có thể làm ra nhiều chuyện ác độc như vậy, bộ dạng hẳn phải thực hung thần ác sát đi.

 

Nhưng Lữ Hưởng thật sự không giống. Tuy rằng không xấu, nhưng vừa không giống Phượng Chứ tuấn mỹ, so ra càng thêm kém Long Tường một thân khí phách — nhiều lắm chỉ là một công tử giàu có tướng mạo nhã nhặn yếu đuối.

 

“Đã lâu không gặp, tiểu bát.” Trường Không Phượng Chứ cùng ngũ đại sát thủ, thừa tướng và tướng quân cùng nhau đi đến.

 

Lữ Hưởng thấy thế cục này, không biết là sợ hay là tức giận, run tay chỉ hướng thừa tướng, lớn tiếng quát hỏi: “Cát Minh Nghĩa to gan! Dám tự tiện đưa thứ dân vào trong triều!”

 

Lão thừa tướng từ tốn nói: “Người cựu thần mang đến không phải là thứ dân, mà là đại hoàng tử cùng tứ hoàng tử của tiên đế!”

 

Lời này vừa nói ra, lại là một mảnh nghị luận.

 

Lữ Hưởng tựa hồ như tỉnh táo lại, hừ lạnh nói: “Ai nói bọn chúng là hoàng tử? Ngươi hình như đã quên hai người bọn chúng đã bị biếm làm thứ dân vì tội tư đào sao?”

 

Nâng tay ngăn cản thừa tướng muốn châm biếm lại, Trường Không Long Tường lạnh nhạt nói: “Ta là con của tiên đế, đây là điều không thể nghi ngờ. Cũng hy vọng ngươi chớ quên, ta mới là thái tử đầu tiên do tiên hoàng chọn lựa — thái tử cũng được, ngôi vị hoàng đế cũng thế, đều là ta không cần, mới đến phiên của ngươi. Lữ Hưởng, trước khi cắn ai, nên nghĩ kĩ xem ngươi có thể cắn người đó hay không đã.”

 

Lữ Hưởng nháy mắt biến sắc, hắn nén giận nói: “Vậy bây giờ ngươi còn trở về làm gì?”

 

Trường Không Long Tường ngữ khí không có chút cảm tình nào: “Khi ta rời đi không bắt ngươi hứa phải trở thành một minh quân, nhưng nghĩ rằng ngươi tối thiểu có thể bảo vệ tốt cơ nghiệp Uy Ngôi. Nhưng hiển nhiên ta đã đánh giá năng lực của ngươi quá cao — ngươi lên ngôi hơn một năm, không hề có một chiến tích nào đã không nói, lại lờ đi nạn tuyết lở ở bắc cương, khắp nơi vơ vét mồ hôi nước mắt của nhân dân, ngang nhiên ra giá bán chức quan, còn muốn xuất binh mở rộng đất đai! Khiến vô số dân chúng phương bắc phải chịu cảnh sống lang thang, cuộc sống của lê dân cùng cực, tham quan ở chỗ nào cũng có, Thiên Đảo như hổ rình mồi! Biết ngươi vì sao còn có thể an tọa trong cung an bài yến tiệc tuyển phi tháng sau không? Là nhờ Trấn Viễn tướng quân Vi Tuyệt dốc hết gia sản thay ngươi cứu trợ thiên tai, là nhờ nương tử ta hai tháng qua nhiều lần thay ngươi mở kho lương bỏ vốn tiếp tế dân chúng Giang Nam, là nhờ thừa tướng đêm đêm chong đèn giúp ngươi kiểm kê quốc khố, là nhờ Phượng Chứ lặn lội đường xa tới Thiên Đảo thay ngươi đàm phán cùng Chí Viễn vương!”

 

Lữ Hưởng bị chấn động đên một câu cũng không đáp lại được, bọn quan viên thì nghị luận sôi nổi.

 

“Thì ra Thiên Đảo chậm chạp không có động tĩnh là nhờ tứ hoàng tử ngăn lại a.”

 

“Vị Trường Không phu nhân mỗi tháng mở kho lương tiếp tế cho dân thì ra chính là nương tử của đại hoàng tử a?”

 

“Ta nghe nói nàng là phúc tinh hạ phàm, dân chúng còn vì nàng xây đền tạo tượng để thờ cúng.”

 

“Ngay cả thiên tiên hạ phàm cũng chọn đại hoàng tử a…”

 

Lữ Hưởng nhất thời luống cuống thần, vô lực kêu: “Là ai đang nói? Kéo ra ngoài! Kéo ra ngoài hết đi!”

 

Trường Không Long Tường khinh thường nhìn Lữ Hưởng một cái, xoay người đối mặt với bá quan, ôm Bán Hạ lên cao một chút, cao giọng nói: “Đây chính là nương tử của ta, là phúc tinh tiên tử trời ban cho Uy Ngôi quốc, ta muốn các ngươi xem trọng cậu ấy hơn ta! Phàm là người nước ta, thấy cậu ấy thì phải đối đãi với cậu ấy như với thiên tử; tổn thương cậu ấy, tru di cửu tộc; có công hộ giá cậu ấy, thăng quan tiến tước, có thể tương xứng cùng huynh đệ của ta!”

 

Lữ Hưởng lửa giận ngút trời, hô lớn: “Ai cho phép ngươi nói ẩu nói tả trước mặt trẫm! Đây là triều đình của trẫm, bá quan của trẫm!”

 

“Của ngươi?” Trường Không Long Tường quay đầu trở lại nhìn thấy Lữ Hưởng, nhưng ánh mắt vẫn chẳng thèm ngó tới, “Sớm muộn sẽ không phải.” Y cao giọng nói: “Lữ Hưởng, Vĩnhh Yên đế đời thứ hai mươi tám của Uy Ngôi quốc, không tài không đức, không có tư chất đế vương, còn liên luỵ đến muôn dân bách tính; huynh trưởng là cha, hôm nay, ta thay mặt Uy Ngôi hoàng thất thanh lý môn hộ, dĩ tạ thiên hạ!”

 

Lữ Hưởng kinh hãi, nhắn ngồi trước ghế rồng, run run nói: “Hộ giá! Hộ giá!”

 

Ngự tiền đái đao thị vệ theo lao tới từ bốn phía, Trường Không Long Tường ngay cả kiếm cũng không thèm rút.

 

Ngũ đại sát thủ đứng phía sau nhanh chóng vọt đến bên cạnh chủ tử, binh khí va chạm, trong phút chốc liền giải quyết đám thị vệ võ công cao cường.

 

Trường Không Long Tường vẫn như cũ không nhanh không chậm hướng về Lữ Hưởng, vừa ôm lấy Bán Hạ, vừa thì thầm với cậu: “Tiểu quai, ôm chặt ta, đừng quay đầu, ngươi chỉ cần nhìn ta là được, ta không muốn dọa ngươi sợ.”

 

Bán Hạ gật gật đầu, giấu mặt vào cổ Trường Không Long Tường, để y dùng áo khoác làm từ băng tàm ti đao kiếm chém không đứt choàng ở trước ngực.

 

Sầm Liên Phương giơ kiếm chắn trước người Lữ Hưởng, cũng run rẩy không ngừng, còn liên tục nhìn ra phía ngoài.

 

Trường Không Long Tường một tay từ từ rút ra Hổ Khiếu kiếm, thản nhiên hỏi: “Ngươi đang chờ cái gì vậy? Ngự lâm quân? Hay là Tiết Ngạn? Ngươi không nghĩ tại sao hôm nay chúng ta có thể dễ dàng tiến cung như vậy sao — từ hôm nay trở đi, Ngự lâm quân cùng quân coi giữ kinh kỳ chỉ nghe lệnh ta.”

 

Sầm Liên Phương mở to hai mắt, nhất thời mặt xám như tro tàn, lão nhìn ngũ đại sát thủ phía dưới cùng Trường Không Phượng Chứ, lại nhìn Trường Không Long Tường mặt không chút thay đổi, cuối cùng lộ ra một biểu tình tuyệt vọng, trong nháy mắt — hoành kiếm tự vận. (tự cắt cổ)

 

Thấy tâm phúc tự sát ngay trước mắt, Lữ Hưởng ngược lại không còn run nữa, mặt không có chút máu co quắp trên mặt đất.

 

Đột nhiên, hắn cười khổ một tiếng, hơi thở mong manh: “Ta đuổi không kịp ngươi, vĩnh viễn đuổi không kịp ngươi. Ta không ngại hạ độc phụ hoàng, mê hoặc tâm trí của người, không tiếc huynh đệ tương tàn… Từ nhỏ tới lớn chỉ có ngươi là ta không thể đoạt được, phụ hoàng đến chết cũng chỉ nhớ rõ ngươi cùng ngũ ca, ta giết ngũ ca, lại không giết được ngươi — giết không được ngươi, cũng đuổi không kịp ngươi — ta rốt cuộc phải làm gì mới đủ?”

 

Trường Không Long Tường nhìn hắn trong chốc lát, nói: “Ngươi có ưu điểm của ngươi, nếu làm theo lời phụ hoàng, trở thành một quân sư, trải qua một ít tôi luyện, có lẽ có thể một đời kiêu hùng, nhưng làm hoàng đế, ngươi nhất định phải bỏ mạng.”

 

Lữ Hưởng ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu, hắn từ từ nhắm hai mắt lại.

 

Trường Không Long Tường giơ bảo kiếm lên, kiếm phong xẹt qua không khí phát ra thanh âm đáng sợ, giống như một tiếng hổ gầm, Lữ Hưởng liền thân thủ dị xử. (đầu và thân mỗi cái lăn 1 góc)

 

Trong đại điện trầm mặc một lát, không biết là ai hô to một tiếng “Ngô hoàng vạn tuế…”

 

“Chậm đã, ” Trường Không Long Tường ngăn lại bá quan chuẩn bị quỳ, thản nhiên nói: “Long Tường đã sửa họ thành Trường Không, cả đời này cũng không còn quan hệ với họ Lữ, tân đế ta đã chọn xong, là con cả của thập thất thúc, Lữ Minh, mười bốn tuổi, không chỉ có văn võ toàn tài, có tài trí mưu lược kiệt xuất, hơn nữa tính tình ôn hòa, bản tính hướng thiện, so với ta càng thích hợp ngồi trên long ỷ này; nhưng ta cũng không thể tiếp tục sơ ý, cho nên tự phong nhiếp chính vương, phụ tá tân đế sáu năm, đến khi tân đế đủ nhược quán (cỡ tuổi 20), liền giao ra binh phù, chủ động ẩn lui.”

 

Phía sau long ỷ, tựa hồ có ma lực vô cùng, khiến người luôn luôn tự chủ như mình cũng cảm thấy rục rịch; nhưng là, cúi đầu nhìn về phía Bán Hạ luôn luôn dùng ánh mắt vô cùng tín nhiệm nhìn mình, Trường Không Long Tường thản nhiên nở nụ cười. Khi còn trẻ có lẽ cũng đã từng vì ngôi vị thái tử mà dương dương tự đắc, hiện giờ đã hiểu được lấy quốc lấy dân làm trọng, nếu tân đế có thể làm chính mình vừa lòng, khiến thiên hạ vừa lòng, như vậy nghĩa vụ của một thành viên trong hoàng thất như mình cũng kết thúc, còn tâm nguyện lớn nhất bất quá cũng chỉ là có thể cùng bảo bối tay nắm tay cả đời mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.