Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thấy Lệ Diệu Xuyên chau mày suy ngẫm gì đó, Tần Nặc liền cắt ngang: “Giám đốc Lệ à, bộ quần áo này của ngài không khỏi cũng quá mất thân phận của chính cậu rồi đấy? Đi thôi, đến con đường kế tiếp, trung tâm thương mại Thịnh Thế, tôi sẽ chuẩn bị cho ngài thật tốt.”
Lệ Diệu Xuyên nhìn bộ đồ ‘quá khó nhìn’ đang mặc trên người, khổ mà không thể nói thành lời.
Áo sơ mi không có ca-vat, quần tây không thắt lưng, ngay cả nút cài ở cổ áo cũng không biết bị rơi mất từ bao giờ.
Anh cũng không định mua bộ quần áo từ năm chữ số trở xuống này đâu, nếu không phải bây giờ là thời đại công nghệ, chỉ cần tùy tiện quẹt thẻ một cái thôi là cũng có thể làm bại lộ hành tung của mình, còn lâu anh mới ‘mượn’ thẻ tín dụng của cô nàng kia mà mua mấy thứ đồ vật kiểu này…
Hạ Tiểu Khê đứng trước cửa nhà mình, sờ sờ ví tiền đã sớm mỏng tang như giấy của chính mình, hiện giờ cô trăm phần trăm chính là cái dáng vẻ nghèo rớt mùng tơi đây.
Cố Tuyết Vi vừa mới kết hôn, theo như tính cách của Cố Tuyết Vi và mẹ cô ta, chắc chắn hiện giờ hai mẹ con hám tài hám lợi nhà đó đã sớm ra khỏi cửa khoe khoang với đám bạn về con rể có tiền và ông chồng đẹp trai của chính mình rồi.
Nghĩ đến đây, Hạ Tiểu Khê liền rút một chiếc chìa khóa trong túi tra vào cửa, nhưng mở hồi lâu, mà khóa cửa cũng không có lấy một chút động tĩnh.
Chết tiệt! Lại đổi khóa cửa rồi!
Hai mẹ con nhà này đúng là mạnh bạo thật, chân trái vừa mới bán mình ra ngoài ‘kết hôn’, mà chân phải đã đổi ngay khóa cửa được rồi.
Không được, cô vẫn còn rất nhiều đồ đạc quan trọng vẫn còn chưa lấy nữa kìa.
Cô nhất định phải vào bằng được!
Đây là một căn biệt thự nhỏ, theo lý thuyết, đúng ra nhà Hạ Tiểu Khê hẳn là rất có tiền, tuy nói Cố Phương Cầm và Cố Tuyết Vi vẫn thường tay trái Pradar, tay phải Chanel, mỗi ngày đều thay đổi một bộ trang sức khác biệt, nhưng mà Hạ Tiểu Khê lại chỉ có thể xách chiếc túi vải dù mua trên mạng taobao, chen chúc trên chuyến bus công cộng đi học đại học tận ngoại thành.
Trong lòng Hạ Tiểu Khê vẫn luôn hiểu rõ, nhà cô dù không có quá nhiều tiền, nhưng tiền nhỏ cũng chẳng thiếu.
Ba cô, nghe nói là làm việc trong cơ quan chính phủ cấp quốc gia, trước khi qua đời không lâu, thu nhập mỗi tháng cũng rất khả quan, đoán chừng số tiền này cuối cùng cũng chui vào túi hai mẹ con Cố Phương cầm mất rồi.
Bởi vì nghề nghiệp của ba cô đặc thù, số lần về nhà trong một năm cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nếu không cô nhát định sẽ nói rõ ràng bằng hết bộ mặt của hai mẹ con kia cho ông biết.
Nghĩ tới chuyện ba mình đã mất, trong lòng cô liền cảm thấy chua xót.
Bỏ đi, Hạ Tiểu Khê à, nhanh chóng nắm chắc thời gian mà làm việc thôi! Nếu không hai mẹ con kia sẽ quay về mất!
Hạ Tiểu Khê phủi phủi tay, bò lên trên theo một cây đại thụ.
Cái cây này do chính tay ba cô gieo hạt từ lúc cô còn bé xíu, có những lúc về nhà muộn, vì không muốn ba phát hiện ra, cô thường leo lên cái cây này để lẻn vào phòng mình.
Quen tay hay việc, cô xoa hai bàn tay đỏ ửng vào nhau, bò tới chỗ ban công của phòng mình.
Đẩy cánh cửa ra, cô liền phát hiện căn phòng của mình đã sớm trở thành một đống hỗn độn.
Chỗ nào cũng là mấy thứ như hòm chuyển phát nhanh, rương riếc ngổn ngang bày khắp phòng.
Địa chỉ ghi trên hộp chính là một trường tiểu học vùng núi hẻo lánh nào đó, xem ra hai mẹ con nhà này còn rất biết làm ‘việc thiện’ cơ đấy, rõ ràng muốn nhân ngày kết hôn của cô, đoạt hôn rồi đuổi cô ra khỏi cửa.
Thật đúng là phí mất một phen khổ tâm của hai người đó rồi.
Hạ Tiểu Khê cười khổ, tìm kiếm trong những chiếc rương lớn ở đây.
Dường như đã lật qua lật lại hết tất cả đám rương, cuối cùng cô cũng tìm được chiếc đồng hồ bỏ túi.
Đó là thứ mà ba tặng cô nhân dịp sinh nhật 18 tuổi. Bên trong đó có bức ảnh chụp chung của họ mà cô trân trọng nhất.
Hạ Tiểu Khê cứ vuốt mãi bức ảnh trong chiếc đồng hồ, trong mắt bắt đầu hơi ươn ướt.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên giọng điệu thẹn thùng õng ẹo của phụ nữ.
“Chồng ơi, người ta muốn mà…”