Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hạ Tiểu Khê chỉ cảm thấy da đầu mình tê rần rật.
Hai người kia không vào phòng ngủ, mà lăn lộn qua lại với nhau ngay trên sa lon ở phòng khách.
Ngoài cửa phòng truyền đến từng đợt cái thứ âm thanh ư a kinh người.
Lúc trước Hạ Tiểu Khê bị tình cảm làm váng não, lại không biết Tiêu Dự rốt cuộc đã chen một chân vào từ lúc nào, nhưng mà đối với cái loại tra nam như gã, còn lâu cô mới lãng phí thời gian đi tra xét cái vấn đề chết tiệt này!
Hạ Tiểu Khê vẫn cúi đầu liền phát hiện ra trên bàn học của mình có một lọ dưỡng ẩm da màu trắng, mặc dù hiệu quả làm trắng của thứ đồ chơi này không nhiều, nhưng hàm lượng cồn trong đó lại khá là cao.
Trong lòng nảy ra một kế, cô cầm lấy bình dưỡng ẩm da kia, sau đó rón ra rón rén mở cửa phòng.
Đôi nam nữ kia vẫn đang quấn chặt chung một chỗ với nhau, ngay dưới tầm mắt cô. Cô cẩn thận dựa vào tay vịn, chầm chậm ngồi xuống.
Hạ Tiểu Khê gắt gao quan sát đôi trai gái kia, nụ cười châm chọc cũng lan sang khóe miệng.
Cô phun mấy nhát vào giữa không khí.
Hai cái người đang quấn quýt nhau chung một chỗ kia, cả người chìm trong cảm xúc nóng bỏng, hoàn toàn không có cảm giác ra được chút lành lạnh ít ỏi.
“Tuyết Vi, có phải sáng nay em uống rượu không?”
Tiêu Dự cúi đầu, bỗng phát hiện làn da trắng mịn trên cổ, trên mặt người phụ nữ dưới người mình nổi lên mấy nốt màu hồng hồng.
“Sao thế được? Em có uống hay không chẳng nhẽ anh lại không biết sao… Á, chồng ơi, cả người em… ngứa quá! Thật khó chịu?!”
Cố Tuyết Vi ngứa ngáy đến khó nhịn, liền đẩy người đàn ông nằm phía trên mình ra, sau đó liền liều mạng gãi cổ gãi lưng sồn sột.
“Đừng gãi linh tinh!” Tiêu Dự giơ tay ngăn lại.
Nhưng mà cái loại dị ứng này khiến cô ta ngứa ngáy, căn bản khó có thể kìm nén, tầm tắm cô ta bắt đầu đảo mòng mòng, nhanh chóng bị ngứa đến sắp điên.
Một bóng hình bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt của cô ta.
“Là ai! Ai trốn phía trên!”
Cố Tuyết Vi tức đến khó nhịn, giẫm trên đôi cao gót đỏ chót của cô ta, cộp cộp cộp vịn thang đi lên tầng.
Hạ Tiểu Khê thấy vậy, nhanh chóng nhét ‘hung khí’ trong tay mình vào túi, sau đó lạnh nhạt đứng dậy.
“Hạ Tiểu Khê, là mày!”
“Gì? Tôi về nhà tôi, chẳng lẽ còn là phạm pháp chắc?”
“Nhà mày á, hừ, mày đừng có mà quên, mày không thân không thích gì với bọn tao, mẹ tao nuôi mày đến 23 tuổi đầu mà còn chưa đủ?!”
“Em gái à, vậy mày thử nói rõ cho xem, trên giấy tờ chứng nhận bất động sản căn nhà này, là viết tên ai hả?”
Căn nhà này thuộc về ba cô, mà cô lại là con gái duy nhất của ba mình, cho dù tính thế nào, cũng còn lâu mới đến lượt hai mẹ con cô ả kia thừa kế!
“Ồ? Thật sao? Vậy thì có lẽ trước khi ông ta chết đã quên mất không nói với mày rồi, căn nhà này ông ta để lại cho mẹ con tao, chỉ để lại cho Cố Phương Cầm và Cố Tuyết Vi, không có phần của Hạ Tiểu Khê mày!”
Cố Tuyết Vi cũng không nói láo, trong di chúc quả thực đúng là căn nhà này để lại cho hai mẹ con Cố Tuyết Vi, nhưng đồng thời cô ta cũng lại giấu diếm một chuyện.
Ba Hạ Tiểu Khê, mặc dù không để lại căn nhà nào cho cô, nhưng lại để một khoản động sản không nhỏ cho Hạ Tiểu Khê.
Số lượng kia cũng đủ để mua được mười mấy căn biệt thự như thế này.
…
Hạ Tiểu Khê nghe xong trái tim cũng thấy xót xa, làm sao có thể thế, sao ba lại có thể để lại căn nhà này cho hai mẹ con kia!
Hiện giờ cô thật sự không nơi nương tựa, không chỗ để đi.
Cô cười đầy bất đắc dĩ, nụ cười này lại đúng lúc lọt vào trong mắt Cố Tuyết Vi, cô ta khinh thường nói: “Coi như nể hơn 10 năm thân tình giữa chúng ta, tao cũng không đuổi mày nữa, chính mày hãy thức thời đi, đến từ đâu thì quay về đấy! Đừng có mơ ước đến căn nhà này của nhà tao nữa!”
Hạ Tiểu Khê hừ lạnh một tiếng.
“Cố Tuyết Vi, tôi cũng nhớ đến ‘sự đối xử không tệ’ của mấy người suốt mười mấy năm qua mà nhắc nhở cô một câu, làm nhiều chuyện xấu sẽ gặp phải báo ứng đấy! Cô tự nhìn đi, ông trời đang thay tôi trừng trị cô rồi!” Ý của cô chính là đang nhắc đến những nốt hồng như sởi nổi trên người Cố Tuyết Vi.
Cố Tuyết Vi nghe xong, vội vàng che mặt.