Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô ta được trường học tán tụng là người đẹp, xinh đẹp chính là thứ mà cô ta cực kỳ kiêu ngạo.
Tiêu Dự không gây tiếng động đi lên tầng, đứng phía sau Cố Tuyết Vi.
“Tiểu Khê, Tuyết Vi là em gái của em mà…” Tiểu Dự ôm lấy bả vai Cố Tuyết Vi, bảo vệ người phụ nữ của mình.
Cố Tuyết Vi dựa vào ngực Tiêu Dự, nhìn Hạ Tiểu Khê đầy khiêu khích.
Tướng mạo Tiêu Dự vốn bất phàm.
Trước kia Hạ Tiểu Khê cũng từng nghĩ như vậy, nhưng hiện giờ cô chỉ cảm thấy tên đàn ông này càng ngày càng bỉ ổi.
Nhắm mắt làm ngơ, coi như tai không nghe thấy gì.
“Đừng có mà khiến tôi buồn nôn nữa đi!”
Cô chán ghét nhìn đôi cẩu nam nữ này một cái, sau đó cũng không quay đầu lại mà rời khỏi căn nhà cô đã từng sống hơn hai mươi năm qua.
Tiêu Dự vẫn đứng nguyên tại chỗ, trong đầu đang rất hỗn loạn.
Vốn dĩ anh ta chia tay với Hạ Tiểu Khê, lựa chọn kết hôn với Cố Tuyết Vi chính là vì số di sản không nhỏ của cha Hạ.
Nhưng hiện tại, người duy nhất có thể lấy được số di sản kia lại chính là cô gái đã vị anh ta vứt bỏ.
Cố Tuyết Vi mang thai con của anh ta, mà Hạ Tiểu Khê lại nắm giữ vận mệnh tài chính của công ti anh ta, rốt cuộc anh ta nên làm cái gì bây giờ?
Bên ngoài biệt thự, Hạ Tiểu Khê cũng tiêu hết đồng xu cuối cùng trên người, ngồi lên chuyến bus duy nhất rời khỏi nơi này.
Hiện giờ cô cảm thấy cả người đều vô lực, choáng đầu hoa mắt.
Nghĩ nửa ngày trời, cô mới ngẫm ra cẩn thận, cả ngày nay cô vẫn chưa có gì bỏ bụng.
Nhưng cái anh chàng Lệ thiếu đáng chém ngàn nhát kia lại quẹt sạch chiếc thẻ của cô, tiền mặt của cô trong nháy mắt đã hóa thành hư ảo.
Cô đói quá…
Lúc này cô muốn ăn ngon, cùng với rất nhiều rất nhiều tiền…
Cả đầu cô lúc này chỉ còn lại mỗi cái màu vàng chói của đồng tiền mà thôi.
Bỗng nhiên, trong tầm mắt cô xuất hiện một ngân hàng.
Cô giật mình một cái, tên đàn ông ‘ngủ’ cô một đêm kia, hình như hôm qua đã tặng cô một tấm chi phiếu. Măc dù không biết tờ chi phiếu này là thật hay giả, nhưng lúc này cô cũng coi như là cùng đường rồi.
Đến quầy tư vấn của ngân hàng cũng chẳng mất đi miếng thịt nào, có khi cô còn có thể một đêm giàu có ấy chứ.
Nghĩ đến đây, xe bus vừa mới báo điểm dừng, cô liền xách túi chạy xuống từ cửa sau.
“Tiểu thư, chào cô, mời cô đối chiếu lại với tin nhắn của mình.”
Ở quầy trước ngân hàng, Hạ Tiểu Khê giống như một chú nao đi loạn, kiểu gì cũng cảm thấy mình có hơi giống tội phạm, cầm ‘tờ chi phiếu giả’ đi lừa gạt tiền.
Chẳng qua chỉ mới mười mấy phút đồng hồ ngắn ngủn, điện thoại di động của cô đã nhận được một tin nhắn của ngân hàng.
“Số tài khoản của ngài đã được cộng thêm 488000 tệ.”
Trời ạ! Hạ Tiểu Khê bị giật mình đến suýt chút nữa sặc nước miếng luôn.
Cái anh chàng không ai bì nổi kia lại có thể tặng nhiều tiền như thế cho cô á!
“Đây là thẻ của cô, mời cô hãy cất đi.”
Nhận lại tấm thẻ của nhan viên ngân hàng đưa cho mình, Hạ Tiểu Khê vui mừng rạo rưc bỏ vào ví tiền, bảo quản cẩn thận trong người.
Cuối cùng cô cũng có thể được ăn một bữa no nê rồi!
Cô khẽ hát một điệu dân gian, rời khỏi ngân hàng, nhưng mà chân trước vừa mới bước ra khỏi ngân hàng, bỗng nhiên một chiếc xe đen sang chảnh dừng lại trước mặt cô.
Còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã cảm thấy mắt mình tối sầm, cả người thoáng một cái đã bị người ta kéo lên xe.
Không phải chứ! Cướp bóp ngay trước ngân hàng trên TV thật sự tồn tại sao!
Đừng bảo cô xui xẻo đến mức đấy chứ…
Hạ Tiểu Khê không còn lời nào để nói.
Trên xe, hai người một trái một phải ngồi hai bên cô.
Cô thử mở mắt ra —— gì thế này, mấy tên bắt cóc này không bịt mắt cô sao.
Vừa mở mắt, cô liền phát hiện có một khuôn mặt quay lại từ trên ghế lái.
Cô vội vội vàng vàng nhắm mắt, kêu to: “Hu hu hu, tôi thật sự không nhìn thấy anh, thật sự không thấy mặt anh đâu, van anh hãy thả tôi ra…”
Người ta nói, nhìn thấy khuôn mặt thật sự của kẻ bắt cóc thì sẽ không có kết quả gì tốt.
Đôi mắt Hạ Tiểu Khê nhắm chặt lại, trên trán bắt đầu thấm ra lớp mồ hôi mỏng.