Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Người đàn ông trên ghế lái bật cười một tiếng.
“Tiểu thư, cô đừng sợ, chúng tôi là người tốt, là người siêu tốt nắm rõ pháp luật nhất thế giới này!”
“Tôi không tin! Làm gì có người tốt nào hành hung người ngay ban ngày ban mặt trước cửa ngân hàng chứ!” Hạ Tiểu Khê vẫn nhắm chặt hai mắt không dám mở ra.
“Cô không tin? Vậy thì cứ thử mắt ra mà nhìn xem, có kẻ bắt cóc nào đẹp trai được như tôi hả?”
Hạ Tiểu Khê nghe xong, len lén quan sát người trên ghế lái qua kẽ tay.
Đôi môi mỏng tà mị, mắt phượng xinh đẹp hàm chứa nụ cười, đẹp trai quá đi… quả nhiên đúng là quá đẹp...
Một người đàn ông như vậy, nếu như đặt ở trường học trước kia của cô, tuyệt đối chính là một nhân vật làm mưa làm gió. Số nữ sinh xếp hàng gửi thư tình cho anh ta có khi phải vây kín thành vài vòng quanh sân thể dục, khuôn mặt này có thể coi là chàng trai mặt trời trong trường cấp ba của cô ấy chứ.
Chẳng qua anh chàng này đúng là quá mắc bệnh tự luyến, có phải là nên thu liễm lại một chút hay không?
“Vì thế nên cô hãy yên tâm, thời gian của người đẹp trai đáng quý lắm, còn lâu mới lãng phí thời gian làm mất cái trò ‘hạng kém’ như bắt cóc rồi giết con tin gì gì đó.”
Thế nên bây giờ cô phải cảm ơn anh ta hay sao?
“Đã như vậy thì anh trói tôi lên xe làm cái gì?”
“Tiểu thư, mong cô hãy hiểu rõ, chúng tôi đâu có dùng dây trói cô, lúc nãy tôi cũng chỉ bảo họ mời cô lên xe mà thôi, đàn ông ấy mà, dù gì thì động tác cũng có hơi thôi lỗ một chút, cô đừng để ý…”
Hai vệ sĩ bên cạnh Hạ Tiểu Khê nghe xong, nahnh chóng quay về phía ‘ông chủ chính trực’ ngồi trên ghế lái của mình biểu thị tấm lòng sắt son trung thành.
“Cô Hạ, ở đây tôi có một phi vụ kiếm tiền, không biết liệu cô có hứng thú không?”
Mặc dù trong túi Hạ Tiểu Khê vừa mới có vài chục vạn, thé nhưng cô cũng không chê tiền nhiều đâu.
Có tiền mà không kiếm thì mới ngu ấy.
“Vụ mua bán gì?”
Ấy kìa, đợi chút làm sao anh ta biết mình họ Hạ được nhỉ? Cô đã bao giờ gặp anh chàng này bao giờ đâu?
“Làm sao anh lại biết tôi họ Hạ? Anh biết tôi sao?”
“Cô xem, không phải giờ quen biết nhau rồi đấy sao?” Anh ta giơ tay, ra vẻ thân sĩ bắt tay Hạ Tiểu Khê: “Tần Nặc.”
Cắt, người đàn ông này vẫn còn chưa nói cho cô biết tại sao anh ta lại biết cô cơ mà.
Thế nhưng hành động tiếp sau đó của anh ta đã hoàn toàn làm phân tán sự chú ý của cô.
“Việc kia rất đơn giản, một tuần, cô có thể nhận được… chừng này!”
Tay anh ta vẽ trên không trung một số 3.
Ý là ba ngàn sao? Một tuần mà có thể kiếm được ba ngàn tệ, chỉ cần không phải công việc bán đứng thân thể, bán đứng linh hồn thì cũng coi như là một lựa chọn tốt.
Hạ Tiểu Khê đang do dự nghĩ đến chuyện đồng ý, Tần Nặc thì phát hiện bộ dạng suy ngẫm sâu xa của cô gái trước mặt này giống như kiểu không hài lòng với con số này thì vội vàng đổi lời nói.
“Số này không đủ, như vậy… tôi cho cô từng này!” Anh ta lại khua tay vẽ một hình số 5.
“Anh chắc chắn là không có bất trắc, hơn nữa cũng sẽ không xảy ra mấy chuyện như buôn bán thân thể linh hồn gì gì kia?”
“Đương nhiên!” Hệ số an toàn ở nơi kia cao đến mức ngay cả một con ruồi cũng không thể lọt vào được, huống hồ chỉ cần cô gái này phối hợp thật tốt, chắc chắn sẽ không có người uy hiếp đến tính mạng cô. Còn về chuyện bán thịt gì gì kia… thì anh ta thật sự không dám chắc trăm phần trăm.
Rõ ràng anh ta đã lựa chọn kỹ càng cho Lệ Diệu Xuyên một cô gái khuê tú để anh chơi trò sắm vai nhân vật, nhưng người ta lại mặt mày hờ hững, ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên.
Rõ ràng là không hài lòng với người con gái mà anh ta chọn.
Hỏi mãi một hồi lâu, Lệ Diệu Xuyên mới mở lòng từ bi bố thí cho một câu, vốn dĩ anh bí mật đến thành phố S, nếu như gặp càng nhiều người thì sẽ càng bất lợi với anh, cho nên vì để giảm bớt nguy hiểm, có một người tựa hồ có thể suy nghĩ thử xem.
Tần Nặc cảm thấy vô cùng tò mò về cô gái lần đầu tiên ngủ chung một nơi với Tổng thống đại nhân này.
Mà trước mắt chỉ có mỗi một biện pháp duy nhất có thể tìm được cô gái đó.
Chính là đợi cô sử dụng tấm chi phiếu của Lệ Diệu Xuyên để đổi lấy tiền, Tần Nặc có thể lập tức định vị địa điểm ngân hàng chỗ cô đến.
Rốt cục trời cũng không phụ người có lòng, anh ta đã ‘bắt’ được cô ở chỗ này.