Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đại quản gia gấp tờ báo lại cho gọn rồi đưa đến cho Hạ Tiểu Khê.
Cô nhanh mắt nhìn thấy tin tức giải trí nằm ở trang đầu của báo, để quảng bá cho bộ phim điện ảnh mới nhất, 17 giờ chiều nay Giang đại thần sẽ đến rạp chiếu phim nào đó trong thành phố, công khai tương tác với fan hâm mộ để quảng bá cho bộ phim.
Đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên của Giang Ngộ Bạch, công ty giải trí đã chi ra cả trăm triệu cho lần tuyên truyền bộ phim này, thành phố này sẽ là điểm đến đầu tiên của Giang Ngộ Bạch trong đợt tuyên truyền này, đây cũng là tin tức có giá trị nhất trong khoảng thời gian này, hầu như tất cả các phương tiện truyền thông đều đưa tin tức này, cũng thông qua các loại đường tắt, muốn chia một chén canh.
Chỉ là số người có hạn, để giành lại chỗ ngồi cho khán giả, nên lần này chỉ khoảng năm hãng truyền thông có thể tham dự buổi tuyên truyền này. Còn kết quả là năm hãng truyền thông nào dành được chiếc ghế này, cũng biến thành một đề tài hấp dẫn trong tuần này.
“Xuyên Xuyên, Xuyên Xuyên, cơ hội tới rồi ~ “
Hạ Tiểu Khê đẩy tờ báo đến bên cạnh Lệ Diệu Xuyên như hiến bảo vật.
“Ừ, vậy nên...”
Anh bình thản trả lời không chút gợn sóng.
Mỗi lần cô gọi anh là Xuyên Xuyên, là lúc đó cô có chuyện muốn cầu anh.
Lần này anh muốn nhìn xem, người phụ nữ này muốn chơi trò gì!
“Vậy nên, phải nhìn xem quan hệ của anh có rộng hay không…” Hạ Tiểu Khê híp đôi mắt sáng như sao, ánh mắt sáng lên: “Anh kiếm cho tôi tấm vé, như vậy tôi mới có cơ hội xây dựng mối quan hệ với đại minh tinh ở khoảng cách gần ~ “
Thấy Lệ Diệu Xuyên không có hành động “Trợ uy” nào, cô chân chó cầm lấy một quả cherry từ trong đĩa của mình, đưa đến trước miệng anh.
Quản gia và mấy nữ giúp việc đang đứng xung quanh đều mở to hai mắt, nhìn từng hành động từng cử chỉ của vị Hạ tiểu thư này.
Ôi trời ơi, mặc dù một năm hiếm khi Lệ tiên sinh mới tới lâu đài một lần, nhưng Lệ tiên sinh là người cuồng sạch sẽ, còn nhớ hai năm trước, anh tới nơi này nghỉ phép, có một nữ giúp việc trẻ tuổi không thèm nghe lời cảnh cáo, cố ý đến gần Lệ tiên sinh vào ban đêm, trên thực tế, cô ta cũng chỉ làm hành động như đấm lưng bóp vai, nhưng chọc cho Lệ tiên sinh nổi trận lôi đình, anh gọi một cú điện thoại ra ngoài, sau đó liền có mấy chiếc xe cảnh sát nối đuôi nhau lái vào lâu đài, bắt nữ giúp việc trẻ tuổi đó đi hỏi cung, còn liên lụy mấy người vô tội bọn họ cũng bị mang đi giáo dục.
Cảnh sát trưởng còn nói, trước khi Lệ tiên sinh tiêu giận, không cho phép người phụ nữ đã “Gây án” đó ở nước C nữa.
Thoáng cái đã hai ba năm trôi qua, nghe nói bây giờ nữ giúp việc trẻ tuổi kia còn đang ở đảo nhỏ nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, làm bạn với mấy loại động vật hoang dã.
Kết quả cũng thật là đáng thương.
Lúc trước nữ giúp việc đó chỉ mới chạm nhẹ vào bả vai của Lệ tiên sinh, đã rơi vào kết quả như thế này, mà bây giờ, vị Hạ tiểu thư này, lại dám ——
“Lệ thiếu, mời anh ăn trái cây.”
Hạ Tiểu Khê đưa trái cây đến trước miệng Lệ Diệu Xuyên, còn dùng giọng điệu như lừa gạt trẻ con uống thuốc, giọng ngọt đến nỗi làm tất cả mọi người đứng quanh đó nổi hết cả da gà.
Ôi trời ơi! Bọn họ nhìn thấy gì vậy!
Lệ tiên sinh ngạo mạn, cuồng vọng bá đạo, không coi ai ra gì ở trong mắt bọn họ bây giờ đang làm gì vậy?
Miệng… miệng mở ra rồi!
Ôi trời ơi! Ăn hết rồi!
Vừa rồi Hạ tiểu thư ăn bánh sandwich xong còn chưa đi rửa tay đâu!
Quả cherry bẩn như vậy mà Lệ tiên sinh lại ăn! Còn! Ăn! Tiếp!
Dưới sự vất vả hun đúc của Lệ tiên sinh, bọn họ trú trọng đến vấn đề vệ sinh còn hơn cả ở trong bệnh viện, nhưng, trái cherry đến bọn họ cũng ngại bẩn này, Lệ tiên sinh lại không ngại?
Ngay cả lão quản gia lão luyện dày dạn kinh nghiệm, lúc này cũng phải thấy kính nể cô!