Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lệ Diệu Xuyên như nhận ra được bầu không khí xung quanh không giống như bình thường, anh lạnh lùng quét mắt quanh căn phòng, tất cả mọi người bị dọa sợ, vội vàng dời sự chú ý đi.
Lệ Diệu Xuyên khẽ cúi đầu, vừa ăn quả cherry xong, môi anh như dính một tầng sương mù mỏng manh.
Thấy Hạ Tiểu Khê vẫn nhìn chằm chằm vào miệng của mình, anh lấy ngón tay tùy ý lau khóe môi của mình, động tác này chọc cho xuân tâm của cô rạo rực.
Đúng là đẹp trai đến điên đảo trời đất!
“Muốn tôi giúp em phải không?”
“Ừ ừ ừ!” Cô mở to đôi mắt sáng như sao rồi chớp chớp mắt nhìn anh!
“... Nằm mơ!”
Mộng đẹp bị bóp nát chỉ trong giây lát, Hạ Tiểu Khê ảo não trở lại ngồi yên ở chỗ của mình giống như quả bóng da bị xì hơi.
Lệ Diệu Xuyên không giúp cô, vậy cô chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Trầm tư suy nghĩ trong ba phút, rốt cuộc cô cũng quyết định lấy hết dũng khí gọi vào dãy số xa lạ kia.
Hai chữ “Ngốc nghếch” to tướng không ngừng nhấp nháy ở trên mành hình điện thoại, nếu một ngày nào đó Giang Ngộ Bạch phát hiện ra mình lưu số điện thoại của anh ta bằng cái biệt hiệu thế này, sớm muộn gì Giang đại thần cũng kéo cô vào danh sách đen phải không?
Từng hồi chuông điện thoại vang lên, từng giây từng phút trôi qua mà lâu như cả thế kỳ, thế nhưng điện thoại vẫn không có người nhận, rốt cuộc, đến lúc cô sắp cúp máy ——
Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng trả lời.
“Alo, xin chào, ai vậy?”
Kết nối rồi!
Dưới ánh mắt dò xét của Lệ Diệu Xuyên, Hạ Tiểu Khê cầm điện thoại di động, ngọt ngào trả lời “Giang đại thần à, tôi là Hạ Tiểu Khê!”
“Hì hì, có thật không, nào có nào có, tôi rất ngưỡng mộ anh!”
...
“Ừ, thật sự rất cám ơn anh!”
“Cái… cái gì vậy?” Vừa ngẩng đầu lên, cô đã chạm phải ánh mắt lạnh đến nỗi có thể đóng băng dày ba mét của Lệ Diệu Xuyên đó, ánh mắt này làm cô không nhịn được rùng mình.
“Hạ Tiểu Khê! Cô vừa mới uống thuốc kích dục hả?!”
Hạ Tiểu Khê nổi đầy vạch đen trên mặt: “Làm sao? Uống thuốc nhà anh? Anh tức giận như vậy làm gì? Anh xem, Giang Ngộ Bạch không nói hai lời đã nói sẽ gửi vé mời cho tôi, mời tôi xem phim, cái biểu tình của anh là thế nào vậy, cắt!” Cô lộ ra biểu tình khinh thường, sau đó trực tiếp ném cho anh một bóng lưng cao lãnh.
Buổi tối sẽ có cơ hội gặp được Giang Ngộ Bạch ở rạp chiếu phim, cô phải sớm hoàn thành nhiệm vụ, vậy mới sớm lấy được tiền chứ!
Một cánh tay đưa ra cản đường đi của cô lại từ phía sau, anh kéo lấy áo của cô, làm động tác giống như gà con mổ thóc, xoay người cô một góc 180 độ, làm đôi mắt lanh lơi của Hạ Tiểu Khê đối diện với đôi mắt tràn đầy tinh thần sáng lấp lánh như hai viên thủy tinh của anh.
“Hạ Tiểu Khê!” Anh lớn tiếng gọi tên cô.
Cô chớp chớp đôi mắt to, mờ mịt nhìn anh.
“Em có biết dáng vẻ bây giờ của em, giống như muốn đi vụng trộm hay không!” Hơn nữa lại còn vụng trộm quang minh chính đại, thậm chí đến ngay cả mặt mũi cũng không thèm để lại cho anh!
“Lệ thiếu, anh bị mất trí nhớ hả? Hay là tôi bị mất trí nhớ? Ngay cả bạn trai tôi cũng còn chưa có, tôi đi đâu vụng trộm?!” Hạ Tiểu Khê phòng mang trợn mắt, tức giận hỏi ngược lại: “Hơn nữa, rõ ràng là anh bảo tôi tìm cơ hội đến gần anh ta mà!” Cô còn không ngại tự mình chủ động, anh ta oán trách cái gì?
“Em có biết hiệu suất làm việc của em rất thấp hay không?”
“Có không?” Cô cảm thấy mình đã nắm rất chắc cơ hội.
Lệ Diệu Xuyên hừ lạnh, buông lỏng lực tay ra, cuối cùng buông tay nắm lấy cô ra: “Đi thôi.”
Anh cất bước đi, đi trước cô một bước, đi về phía trước.
Ý là bảo cô nhanh chóng lên đường hả?
Hạ Tiểu Khê quơ tay nhỏ về phía bóng lưng của anh, đột nhiên, bóng người cao lớn trước mặt ngừng lại, anh sậm mặt xoay người lại: “Đi thôi, không phải em nói tôi hẹp hòi sao? Được, lần này tôi sẽ hào phóng đi xem phim điện ảnh với em một lần!”
Hạ Tiểu Khê giật giật khóe miệng, có tượng phật lớn đi theo thế này, cho dù có là phim điện ảnh tình cảm sướt mướt, cũng có thể nhìn thấy không khí của phim kinh dị, cô không đi… có được hay không!!