Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bé đáng yêu? Hờ, cái từ ngữ miêu tả này đúng là lần đầu tiên anh nghe được.
Lệ Diệu Xuyên rất hiếu kỳ không biết cô gái không biết an phận này cầm tay anh rốt cuộc là đang muốn làm cái gì.
Mí mắt anh khẽ giật nhẹ, chần chừ một lát rồi đưa chiếc di động mới nhất vào tay Hạ Tiểu Khê.
Vừa mới cầm được chiếc di động, Hạ Tiểu Khê liền nắm chuẩn cơ hội bước luôn về phía Giang Ngộ Bạch.
“Chào anh, Giang Ngộ Bạch, em là fan của anh, có thể chụp chung với anh một tấm được không?”
Giang Ngộ Bạch vẫn khó có thể cảm thấy tại nơi mà toàn quyền quý tụ tập này mà vẫn gặp phải fan của mình.
Nhưng nhìn quần áo của Hạ Tiểu Khê cũng không giống như fan cuồng trà trộn lẻn vào.
Giang Ngộ Bạch cười rực rỡ: “Được chứ.”
Hạ Tiểu Khê thử một góc độ phù hợp, ấn nút chụp ảnh chung, nhưng mà nam thần bên cạnh cô quá cao, khuôn mặt của hai người khó mà cùng xuất hiện trong màn hình được.
Cô cố gắng kiễng mũi chân, thể hiện tư thái rực rỡ của góc nghiêng 45 độ, nhưng độ mạnh yếu lại không ổn định, định dạng lúc được lúc không.
Đang khi Hạ Tiểu Khê thấy vô cùng tuyệt vọng, bỗng một giọng nói chợt phát ra từ phía sau cô.
“Cần tôi hỗ trợ không? Phu nhân của tôi.” Hạ Tiểu Khê hoàn toàn không nghe ra ý tứ cảnh cáo hàm chứa trong câu nói của người kia.
“Ừm! Phiền anh rồi!” Cô đặt luôn chiếc di động vào tya Lệ Diệu Xuyên, sau đó điều chỉnh cả người đứng gần hơn với đại minh tinh.
Lệ Diệu Xuyên đen mặt, nhắm ngay khuôn mặt Hạ Tiểu Khê, ‘tách’ một tiếng, ghét bỏ ấn nút chụp ảnh.
Hạ Tiểu Khê đầy mong đợi nhận lấy di động, vừa nhìn bức ảnh trên màn hình, cả khuôn mặt cô cũng méo mó.
Gì thế này! Tay người này tàn à!
Rõ ràng là chụp ảnh chung, thế mà trong màn hình lại chỉ có mỗi khuôn mặt rực rỡ ngây ngô to chình ình của cô.
Không chỉ có mỗi thế, nếu không phải anh ta cố ý, tại sao lại có thể chụp mình xấu như vậy kia chứ?
“Có thể đưa di động cho tôi được không, tôi tự chụp?”
“Nằm mơ!”
Lệ Diệu Xuyên hừ lạnh một tiếng, thả di động vào trong túi áo, sau đó từ trên cao nhìn xuống cô gái trước mặt mình.
Hạ Tiểu Khê tức đến mức giậm chân, nhưng ngưới phía trước kia lại chính là nam thần của cô, trước mặt Giang Ngộ Bạch thế này cô phải bảo trì hình tượng thục nưc… thục nữ!
“Giang Ngộ Bạch, em tên là Tiểu Khê.” Cô đi đến trước mặt nam thần, đỏ mặt tự giới thiệu bản thân.
“Tiểu Khê.”
“Vâng!”
“Cho tôi cách thức liên lạc của em, đến lúc đó tôi sẽ gửi hình cho em.”
Hạ Tiểu Khê vẫn chưa kịp phản ứng nam thần đang nói gì, chỉ nghe thấy một tiếng tách, Giang Ngộ Bạch đã một tay ôm eo cô, tay còn lại giơ điện thoại của mình lên, tìm một góc độ chụp một bức ảnh ‘vô cùng thân mật’ của hai người họ.
Hạ Tiểu Khê vui vẻ như nai con đi loạn, nam thần của cô không chỉ đẹp trai mà tính tình còn tốt như vậy nữa chứ.
Hạ Tiểu Khê có hơi khẩn trương nhập số Quách Quỳ của mình vào di động Giang Ngộ Bạch, từ lâu đã không biết di động của cô bị Cố Phương Cầm ném đi đâu rồi nữa.
Dù sao cô cũng sắp sửa đổi số điện thoại rồi, chiếc di động kia không thấy nữa cũng được.
“Địa chỉ của em là cái này, ảnh thì anh gửi bất cứ lúc nào cũng được ạ.”
“Không thành vấn đề!”
Giang Ngộ Bạch thừa nhận, chắc hẳn anh là một người không chú trọng riêng tư nhất trong cả giới giải trí này.
Phương thức liên lạc của mình mà cũng có thể tùy tùy tiện tiện đưa cho fan —— à không, cô gái này nhiều nhất cũng chỉ có thể coi như fan vô cùng đặc biệt.
Chẳng biết tại sao anh ta lại cảm thấy khuôn mặt của cô rất quen thuộc, hơn nữa lại còn có cảm giác đứng gần cô khiến mình cảm thấy rất yên tâm, cô giống như một phương thuốc định tâm, có thể dễ dàng loại bình ổn được những tiếng động rầm rĩ trong thế giới của anh.
Không biết tại sao, anh lại muốn nói chuyện nhiều hơn mấy câu với cô.
“… Tiểu Khê.”
“Dạ?”
“Muốn chữ ký không?”
“Hay quá.” Nhưng mà trên người cô không mang theo bút, hay là ký lên tay? Cô liền mở bàn tay mình ra ——
“Ở đây được không ạ?” Lần đầu tiên nhìn thấy một đại minh tinh chủ động ký tên cho mình, cô có một chút cảm giác không biết làm thế nào.