Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chiếc bút trong tay Giang Ngộ Bạch vung lên, một chữ ký như rồng bay phượng múa hiện lên trong lòng bàn tay Hạ Tiểu Khê.
Lệ Diệu Xuyên vẫn đứng nguyên tại chỗ, đen mặt nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô nàng Hạ Tiểu Khê.
Được lắm, cô nàng này đúng là rất được.
Theo anh vào đây mà lại dám lại gần người đàn ông khác.
Hôm nay Lệ Diệu Xuyên anh quả thật cũng coi như có thêm kiến thức rồi!
Khu đồ ngọt, đói bụng suốt cả ngày trời cuối cùng cũng được ăn, cô nhanh tay nhón một chiếc bánh macaron màu hồng phấn, tay còn lại đã bị một lực đạo kéo đến cạnh Lệ Diệu Xuyên.
“Đừng quên thân phận hôm nay của cô.”
“Ừ… ừm.” Hạ Tiểu Khê cuống quýt nhét chiếc bánh macaron vào miệng, sau đó đáp qua loa.
Thấy tầm mắt Lệ Diệu Xuyên không dừng trên người mình, cô lại lặng lẽ bôi luôn bàn tay bẩn vừa cầm chiếc macaron của mình lên quần áo Lệ Diệu Xuyên.
Tính cảnh giác của rất mạnh mẽ, rất nhanh liền cảm nhận được động tác nho nhỏ này của cô.
“Lại gì nữa?”
“A… không có gì, quần áo anh bị bẩn, tôi lau cho anh ấy mà.” Nói xong, cô lại làm bộ lau thêm hai nhát.
Lệ Diệu Xuyên không lo lắng đến việc cô đang làm chuyện xấu gì, anh muốn nhanh chóng tìm được người kia trước.
Tầm mắt của anh xoay chuyển khắp phòng tiệc, đã lâu như vậy, liệu anh có thể tìm được người kia không?
Bỗng nhiên, ánh đèn trong nháy mắt trở nên ảm đạm hơn.
Âm nhạc êm dịu trong bữa tiệc cũng dần dừng lại.
Một đạo ánh sáng đang chiếu thẳng vào chiếc thang cuốn phía trước sảnh yến tiệc.
Một người đàn ông trung niên đang nắm tay phu nhân của ông ta, ưu nhã bước xuống khỏi thang cuốn.
Anh mắt người đàn ông trung niên hướng về tân khách trong sảnh tiệc, biểu thị ý tứ chào hỏi.
Chỉ một lát, hai người kia đã đi đến giữa sân khấu.
Người đàn ông trung niên trầm giọng nói qua chiếc micro: “Hôm nay, có thể mời được nhiều bạn bè đến hàn xá như vậy, Giang mỗ cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”
Ánh đèn chiếu vào trên người ông ta, Hạ Tiểu Khê hơi híp mắt, cẩn thận nhận diện thân phận của người này.
Nhưng mà trông người đàn ông này thật quen mặt, hình như mình đã từng rất nhiều lần nhìn thấy khuôn mặt ông ta trên ti vi rồi thì phải.
“Ngài Thị trưởng, thật đúng là vẫn hài hước như ngày thường.”
“Đúng vậy, nếu chỗ này của ngài Thị trưởng là hàn xá, như vậy nhà tôi quả thực chính là nhà tranh vách đất rồi…”
“Ha ha ha.”
Khách mời xung quanh đều châu đầu ghé tai nhau bàn luận.
Nhưng mà mấy chữ ngài Thị trưởng nặng trịch này, không cẩn thận lọt vào lỗ tai cô.
Thị trưởng thành phố, Giang Lệ Hoa. Bởi vì thành phố S này là thành phố lớn, cho nên chức vị này của ông ta đủ để ngồi ngang hàng với những quan chức lớn của chính phủ.
Nhà họ Giang nhiều đời làm quan, năm xưa cha Giang Lệ Hoa cũng từng là hồng nhân bên cạnh Tổng thống, chức vị to đến mức bay lên trời được luôn. Lại càng nói đến các vị phu nhân của mấy đời Giang gia, ai ai cũng đều là danh viện nhà quan chức lớn.
Lệ Diệu Xuyên lại mang cô đến chỗ ngài Thị trưởng, xem ra, nếu như không phải thân phận anh ta bất phàm, thì chính là thủ đoạn rất cao siêu.
Hạ Tiểu Khê cẩn cẩn thận thận liếc nhìn Lệ Diệu Xuyên một cái.
Từ nhỏ đến lớn, cho dù thêm một mắt kính, cô cũng không có cách nào ngưng mắt nhìn một khuôn mặt đàn ông tinh xảo như thế.
Một đôi mắt âm u nhìn lại cô.
“Cô nhìn chằm chằm tôi làm gì? Sao, yêu tôi rồi hả?”
“Thần kinh, cái bệnh tự luyến này anh học của Tần Nặc à.” Hạ Tiểu Khê tức giận trợn mắt nhìn Lệ Diệu Xuyên một cái.