Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đừng khẩn trương.”
Hạ Tiểu Khê ngửa đầu, cố gắng tiêu hóa câu nói của Giang Ngộ Bạch, đúng, không thể khẩn trương được, đang có nhiều người nhìn thế kia mà, khẩn trương sẽ nhão nhoét ra đấy, cô không muốn thành bột nhão đâu.
Nhưng càng nghĩ như vậy, bước chân của cô lại càng không theo sai sử.
Hạ Tiểu Khê hơi vấp một cái, thiếu chút nữa ngã sang bên cạnh, nhưng may mà Giang Ngộ Bạch đúng lúc kéo cả người cô lại kịp, lúc này thân thể hai người đang dính sát vào nhau.
Mặc dù Giang Ngộ Bạch phong lưu, nhưng lại không hạ lưu chút nào. Anh ta có thể tán tỉnh nhiều người cùng một lúc, nhưng tuyệt đối sẽ không bào giờ hôn cô gái mình không yêu.
Từ tận đáy lòng anh ta vẫn luôn có một người khiến anh ta khó lòng quên được.
Chẳng qua, anh ta đã lần tìm khắp cả thế giới rồi, mà vẫn không thể tìm được cô ấy…
Hạ Tiểu Khê có thể cảm nhận được bàn tay Giang Ngộ Bạch đang ôm lấy thắt lưng cô hình như hơi buông lỏng một chút.
Hai mắt nhìn thẳng vào tròng mắt ảm đạm của Giang Ngộ Bạch, không biết tại sao cô lại có cảm giác như trái tim mình bị tóm lấy.
“Dạ dày anh không khỏe à?” Hạ Tiểu Khê nhỏ giọng hỏi.
Khuôn mặt Giang Ngộ Bạch đầy nghi hoặc: “Không, sao vậy?”
“Sao mà mặt anh trông cứ như đang táo bón vậy ấy.”
“Em thật hài hước.”
“Cảm ơn đã khen.”
Bầu không khí vốn lạnh như băng cũng được khôi phục lại trong nháy mắt.
Sảnh tổ chức tiệc, tiếng nhạc Valse du dương, bản ‘Valse’ của Tchaikovsky đang nhỏ dần rồi từ từ chuyển sang bản ‘điệu Valse rừng rậm Viena’ của Johan Strauss.
Và số lượng trai gái tiến vào sàn nhảy cũng nhiều hơn.
Từ khiêu vũ đơn, cho đến cả tập thể, rồi đến trao đổi bạn nhảy.
Hạ Tiểu Khê hiểu rằng giấc mộng cô bé lọ lem của mình sắp sửa kết thúc.
Cô xoay tròn một vòng, Hạ Tiểu Khê cảm thấy hơi choáng váng đầu trong một giây ngắn ngủn, nhưng trong giấy lát đó vừa vặn đến đoạn trao đổi bạn nhảy, cô chỉ cảm thấy một bàn tay to lớn đang kéo hông mình lại, một lực đạo không hề nhỏ kéo cô nhập vào vòng ôm ấm áp.
Quán tính quá lớn, cả khuôn mặt cô cũng đập luôn vào lồng ngực cứng chắc của người đó.
Hạ Tiểu Khê bưng lấy mũi mình, sau đó ngửa mặt lên.
Tầm mắt quen thuộc kia đang gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Cô vội vàng rũ mắt cụp vai xuống, làm thành một hành động hơi cúi đầu.
Hỏng bét rồi, lúc nãy cô khiêu vũ cùng nam thần, cũng quên xừ mất sự tồn tại của cố chủ cao ngạo này rồi.
“Vui không?” Giọng điệu hỏi thăm băng lạnh còn lạnh hơn nhiều lần so với thần sắc hiện giờ của anh ta nữa.
Hạ Tiểu Khê không khỏi gật đầu, nhưng khi chạm đến tầm mắt lạnh thấu xương của anh thì lại lập tức lắc đầu.
“Không, không vui chút nào.”
“Thích anh ta, lại không thể khiêu vũ cùng nhau mãi, cho nên mới không vui, hử?”
Khóe miệng Lệ Diệu Xuyên lộ ra vẻ trào phúng.
“Sao thế được! Hạ Tiểu Khê tôi còn lâu mới là loại người nông cạn như thế, người đàn ông mà tôi thích, vậy thì cũng phải là chàng trai vừa có độ sâu lại còn trông rất đẹp trai không gì sánh bằng!”
“Cho nên cô thừa nhận anh ta rất tuấn tú?”
Năng lực nắm bắt suy nghĩ của anh chàng này sao lại kỳ quái thế hả, những lúc thế này không phải là nên cho ra kết luận
‘Không, cho dù anh ta có đẹp trai thế nào, nhưng cũng không thể bằng anh.” Thấy tình thế không ổn, Hạ Tiểu Khê vội vàng nịnh nọt.
Lệ Diệu Xuyên nghe xong câu này, sắc mặt có hơi chuyển biến tốt hơn.
Nhưng mà cũng phải nói thật, nếu như Giang Ngộ Bạch đẹp trai nhát đẳng, thì Lệ Diệu Xuyên trước mắt này quả thực phải chính là quá soái không ai bì kịp…
Một khuôn mặt đầy triển vọng tương lai thế này mà lại không tham gia điện ảnh truyền hình, thật đúng là lãng phí của trời.
Hạ Tiểu Khê không khỏi thấy tiếc hận.
Mấy bóng dáng quen thuộc, trong đại sảnh của phủ đệ ngài thị trưởng, một thoáng liếc nhìn qua, cả đám người bọn họ đều đang đeo tai nghe bluetooth.
Lệ Diệu Xuyên nhìn thấy liền cười nhạt một tiếng.
Tay phải đang đặt sau ót Hạ Tiểu Khê khẽ dùng sức, điều chỉnh đầu cô dựa sát vào trong ngực anh, sau đó anh cúi người tiến sát lại gần tai cô.
Hơi thở ấm áp như gãi ngứa khiến Hạ Tiểu Khê muốn giậm chân.
Một tay Lệ Diệu Xuyên đỡ ngang hông cô, tay còn lại giữ chặt đầu, người ngoài nhìn vào chỉ thấy đôi tình nhân này giống như đang thì thầm ân ái với nhau.
“Ư.” Hạ Tiểu Khê không khỏi phát ra một ngữ điệu mập mờ.
Khóe miệng Lệ Diệu Xuyên khẽ cong lên, lại tà mị nhích tới gần bả vai cô, chết tiệt… da thịt mê người của cô gái này đang đập thẳng vào mắt anh.
“Hạ Tiểu Khê.”
“Hả?”
“Bản lĩnh quyến rũ đàn ông của cô rất mạnh.”
Lệ Diệu Xuyên nói đến đây, hơi ngừng một chút.
“Cô không cảm thấy hẳn là nên thu liễm lại một chút sao?”