Vợ Trẻ Ngọt Ngào: Tổng Thống Đại Nhân Nhẹ Nhàng Cưng Chiều!

Chương 30: Chương 30: Trao đổi bạn nhảy (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hạ Tiểu Khê nghe đến đây liền giật mình, còn lâu cô mới quyến rũ bất kỳ người đàn ông nào ấy.

Tự anh ta có suy nghĩ xấu xa, ánh mắt càn rỡ, ông trời có thể chứng giám, cô thật sự không hề quyến rũ bất kỳ người đàn ông nào cả!

Lông mi Hạ Tiểu Khê khẽ run, bộ dạng thanh thuần vô cùng uất ức.

Mà Lệ Diệu Xuyên chỉ để lại một cấu nói đó, khiến trong mắt Hạ Tiểu Khê hoang mang hoài nghi, không biết liệu có phải cô nghe nhầm rồi không.

“Nhưng mà, tôi đồng ý cho cô quyến rũ Giang Ngộ Bạch.”

Thật đáng tiếc, người mà hôm nay anh muốn tìm lại không có ở đây.

Nếu như nói Giang Ngộ Bạch là con trai Giang Lệ Hoa, như vậy, không tính đến thân phận nhạy cảm của Giang Lệ Hoa, có lẽ Giang Ngộ Bạch này là người có năng lực duy nhất giúp anh tìm được người kia.



Đàn ông trên thế giới này nhiều như vậy, cô nhàn rỗi không có chuyện gì làm chắc, quyễn rũ Giang Ngộ Bạch? Còn nữa, giọng điệu của anh chàng này là cái kiểu gì thế này? Cô muốn quyến rũ người nào còn cần anh ta phải cho phép chắc?

“Lệ thiếu, anh thu liễm lại giùm tôi một chút đi, vừa rồi khích lệ tôi đi quyến rũ Giang thiếu gia, là có ý gì?”

“Chỉ là hi vọng cô thực hiện nghĩa vụ của mình thôi. Cô quên rồi sao, trên hợp đồng có nói, trước khi hết hạn cần phải nhất nhất nghe theo lời tôi.”

Cái này có chỗ nào là hợp đồng bình đẳng kia chứ, quả thực phải là điều khoản bá vương mới đúng!

“Tôi có thể cự tuyệt không?”

“Bồi thường 500 vạn.” Giọng nói lạnh nhạt.

Cô tự biết mình xong đời rồi, quả thực đúng là một chân sa nhầm hang sói mà! Trừ việc bị bóp méo nhặn nào ra, cô không còn con đường phản kháng nào khác!

“Vì để đảm bảo cho cuộc sống của chính cô được an toàn, mỗi cách thức quyến rũ, tốt nhất là cô nên diễn luyện trên người tôi một lần, sợ đến lúc đó tôi lại không cứu nổi cô.”

“Nghe anh nói thế, có khi tôi còn phải cảm tạ lòng từ, bi, thương, cảm, cấp dưới của anh ấy nhỉ?” Lúc này cô tương đương với diễn viên mà anh ta đặc biệt thuê tới.

Vừa diễn vai phu nhân tổng giám đốc, lại còn phải diễn vai cô nàng phóng đãng câu tam đáp tứ.

Áp lực của cô rất lớn luôn đó có được không.

“Cô có thể cho là vậy.”

Hạ Tiểu Khê: “…”

“Nhưng mà, Lệ thiếu anh cũng đừng quên, vừa nãy tôi chính là phu nhân do anh mang đến đây. Đột nhiên anh lại bảo tôi đi… đi…” hai chữ quyến rũ kia cô khó có thể nói ra khỏi miệng: “Anh cảm thấy Giang Ngộ Bạch sẽ bị một người phụ nữ có chồng quyến rũ thành công sao?”

Rốt cuộc thì anh ta đáng giá năng lực của cô quá cao, hay là quá coi thường thẩm mỹ của Giang Ngộ Bạch. Ấy chờ chút, tạo sao cô lại có thể xem thường mũ mạo của chính mình thế nhỉ…

“Vậy nếu như nói, thân phận của cô chính là em gái tôi thì sao?” Nụ cười nghiền ngẫm lộ ra trên khuôn mặt anh.

Hạ Tiểu Khê cẩn thận quan sát khuôn mặt Lệ Diệu Xuyên, một đại nam nhân, mặc dù cách một chiếc kính gọng đen, nhưng hàng mi dài nhô lên kia có thể đi chụp quảng cáo sản phẩm dưỡng mi, sống mũi thẳng tắp, môi hồng khẽ mấp máy, cả khuôn mặt dường như có một loại ma lực khiến tầm mắt của người khác khó lòng rời đi được.

Lại nghĩ đến khuôn mặt nhỏ bé giống như bị thượng đế bỏ qua này của mình, căn bản hai người họ một chút cũng không giống nhau được không?

Nhưng mà, nếu như làm em gái của anh ta, không phải là cô sẽ có cơ hội tiếp cúc với nam thần của mình rồi sao?

Nghĩ tới đây, Hạ Tiểu Khê liền nhếch miệng cười một tiếng.

“Anh trai, anh đối với em tốt thật đấy!”

Nghe xong câu tán dương khó hiểu này, chân mày Lệ Diệu Xuyên hơi nhíu lại.

Mấy gã đàn ông mặc vest đen, dường như đã tập trung xung quanh anh, đang dần dần nhích tới gần phía này từng chút một.

Lệ Diệu Xuyên kéo vai Hạ Tiểu Khê, sải bước đi ra ngoài ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.