Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngoài phủ, gió thổi mơn man.
Hạ Tiểu Khê không khỏi hơi rụt người lại.
“Lạnh à?”
Hạ Tiểu Khê gật đầu.
Lệ Diệu Xuyên cởi khuy áo đầu tiên trước ngực ra, trông đôi mắt Hạ Tiểu Khê lộ ra một tia thủy quang lóng lánh, cô đang mong đợi đãi ngộ nữ sĩ được thần tượng ôn nhu phủ thêm tây trang, vừa nghĩ, hành động tiếp theo của Lệ Diệu Xuyên lại giội luôn cho cô một gáo nước lạnh.
Sau khi Lệ Diệu Xuyên cởi chiếc áo vest xuống, liền ném luôn lên trên đầu Hạ Tiểu Khê, phủ kín cả khuôn mặt lẫn gáy cô.
Anh giơ tay ra, trong đôi mắt chỉ có hàn khí bức người.
“Làm gì thế?” Hạ Tiểu Khê không nghĩ ra nổi.
“Đưa tay cho tôi, chỉ một lát cô sẽ không thấy lạnh nữa.”
Thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Hạ Tiểu Khê, anh lại tiếp tục ngữ điệu lạnh như băng: “Thu lại cái vẻ mặt ngây ngô của cô đi, còn như thế nữa cẩn thận mạng cũng bị mất luôn đấy!”
Anh vừa nói dứt câu, một lựa đạo không hề nhỏ nắm chặt lấy tay Hạ Tiểu Khê, một tay cô nắm chặt tay Lệ Diệu Xuyên, tay còn lại giữ vững chiếc vest trên đầu, nhanh chóng chạy về phía một chiếc xe màu đen sang trọng đỗ ở nơi thật ra dưới màn đêm u tối.
Bốn bóng đen nhanh chóng xuất hiện ở chỗ cửa, bọn chúng nhìn thấy hai bóng người đang chạy trốn phía trước, liền nhanh chóng đuổi theo.
Hóa ra anh ta nói chỉ một lát cô sẽ không thấy lạnh nữa, là chỉ cái này?!
Hạ Tiểu Khê không còn lời nào để nói.
Trừ cuộc thi chạy 800m lần trước ở trường ra, cô chưa từng chạy như thế này bao giờ, phủ thị trưởng này quá rộng, bãi đỗ xe của khách mời cũng cách đây tận 3000m.
Thiếu chút nữa Hạ Tiểu Khê liền tưởng rằng mình đang chạy maraton.
“Mệt… mệt quá…” Cô thở hồng hộc.
Cuối cùng cô cũng hiểu được vì sao lúc trước Lệ Diệu Xuyên lại cười cô chân ngắn, cùng chạy như nhau, người bên cạnh cô lúc này chân dài, mỗi một bước đều giống như đang quay quảng cáo chạy đua ấy, quá sinh động lại còn đẹp mắt!
Một tay Lệ Diệu Xuyên nhanh chóng ấn nút gọi điện.
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi đang bận, xin chờ lát nữa gọi lại.”
Chết tiệt, rõ ràng anh đã cải trang thành thế này rồi mà vẫn bị đám người kia phát hiện ra!
Cái tên Tần Nặc này cứ đúng thời khắc quan trọng là lại mất tăm!
Cách đó 3000m, tại bãi đậu xe yên tĩnh, trong một chiếc xe sang trọng, ánh sáng vàng trong xe mờ ảo.
Tần Nặc híp mắt, thoải mái ngả người nằm ngửa trên ghế ngồi, đang chuyên chú nấu cháo điện thoại.
“Honey, có nhớ bản thiếu gia không? Hửm? Bản thiếu gia rất nhớ em…”
Âm nhạc bên trong xe rất nhẹ nhàng, mà cách chỗ chiếc xe 3000m, Hạ Tiểu Khê thở dồn dập, ai không biết còn tưởng rằng cô bị bệnh suyễn, thở gấp hết đợt này đến đợt khác.
Do chạy quá nhanh, Hạ Tiểu Khê có cảm giác như đôi chân không còn nghe theo sự sai sử của mình nữa, đời này cô không muốn thừa nhận, trong cái thời khắc khẩn trương giống hệt như đang tham gia bộ phim điệp viên thế này, cô lại bị vấp phải một gốc cây nhỏ.
Đúng vậy, chính là một gốc cây nhỏ trên mặt đất.
Hạ Tiểu Khê khó có thể khống chế, cả người liền ngã ra đất.
“Hu hu, đau quá. Hình như bị trật chân rồi…” Hôm nay cô mặc lễ phục, nơi chịu lực tác động nhiều nhất chính là khuỷu tay, mắt cám chân.
Trong nháy mắt khuỷu tay cô đã rỉ ra máu đỏ.
Lệ Diệu Xuyên dừng chạy, nhìn vết thương của Hạ Tiểu Khê, hai mắt trầm xuống, sau đó ôm lấy cả người cô.
Hạ Tiểu Khê nằm trong ngực Lệ Diệu Xuyên, có thể nghe thấy tiếng thở dốc rõ ràng của anh.
Hòa với nhịp tim thình thịch của mình, khoảng khắc này, Hạ Tiểu Khê cảm thấy dường như chính mình đang nằm mơ vậy.
Tình sử yêu đương của cô chỉ có mỗi một, đó là với Tiêu Dự, cô chỉ hiểu biết nửa vời về tình yêu mà thôi, cứ tưởng rằng chỉ cần đối tốt với chính mình thì đó chính là yêu.
Nhưng sau khi trải qua một đoạn tình cảm thất bại, cô dần dần hiểu được, tình yêu không phải là đối xử tốt với nhau, mà chính là động tâm, không phải người ấy thì không được.
…
“Cẩn thận!” Hạ Tiểu Khê nhìn xuyên qua bả vai Lệ Diệu Xuyên, phát hiện một gã đàn ông dáng người cao lớn đang cầm kim tiêm đâm về phía Lệ Diệu Xuyên.