Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lệ Diệu Xuyên nghe thấy tiếng cô, nghiêng người một cái, tránh thoát được cú hiểm này.
Gã đàn ông lực lưỡng kia đâm hụt, nhưng gã cũng không để ý, đôi môi dày màu đỏ đậm lộ ra nụ cười quỷ dị.
Hạ Tiểu Khê vốn chỉ là một cô gái, căn bản chạy không nhanh, hơn nữa chân cô còn đang bị thương, chỉ có thể để cho Lệ Diệu Xuyên ôm mình.
Chỉ một lát hai người đã bị bốn gã đàn ông đuổi theo sát nút, tay phải của hai gã trong số đó thò vào túi, hình như đang muốn lấy ra thứ đồ gì đó.
“Lệ tiên sinh, anh đừng để ý đến tôi, mau đi đi.”
Lần đầu tiên cô gọi anh là xưng hô như thế này sao? Có lẽ là bởi trong giây lát này, cô bị dọa sợ đến cực điểm, cũng có lẽ là bởi thời khắc này trên người Lệ Diệu Xuyên đang tản mát ra hơi thở đàn ông có anh thì sẽ không cần phải sợ hãi, khiến cho cô không khỏi bật thốt lên.
Lệ Diệu Xuyên nghe xong, trái tim cũng mềm hơn, khó có khi anh nhẹ nhàng đặt cô xuống một khối đất trống bên cạnh, sau đó cúi người: “Đừng lên tiếng! Che kín mặt lại, mạng của cô hôm nay thuộc về tôi!”
Không thể để những kẻ kia nhìn thấy rõ khuôn mặt cô, nếu không thì sớm muộn Hạ Tiểu Khê cũng sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.
Nói xong, anh liền đi về phía gã đàn ông áo đen gần mình nhất, trong mắt là ánh sáng đầy nghiêm túc, sau đó nhanh chóng nghiêng người chụp một cái, khuỷu tay đầy sức lực hất ngược vào mặt gã kia, hai dòng chất lỏng màu đỏ nhanh chóng chảy ra từ lỗ mũi gã đàn ông áo đen.
Lệ Diệu Xuyên nhắm chuẩn thời cơ, đá ngang một cái, nhanh chóng quật ngã gã đàn ông. Sau đó anh túm lấy ống tiêm trong tay gã, đâm mạnh về phía cổ gã.
Chất lỏng màu xanh bị tiêm vào thân thể gã đàn ông, chuyện này xảy ra quá nhanh, gã áo đen kia khó có thể tin được mở trừng hai mắt, dường như chỉ mấy giây, cả người gã như bị phong ấn, không nhúc nhích mà ngã lăn ra đất.
Quật ngã một kẻ, còn ba gã nữa.
Ba gã đàn ông kia thấy đồng bọn của mình ngã xuống đấy, vội vàng một trước một sau sử dụng chiến lược tiến lại gần chỗ anh.
Lệ Diệu Xuyên nhảy lên, đá một cước vào giữa ngực một gã, gã kia bị anh ép khiến cho phải lùi lại hai bước.
Hạ Tiểu Khê ngồi một bên chỉ cảm thấy những thứ trước mắt hệt như đao quang kiếm ảnh, cô kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa quên mất không hít thở.
Ba gã đàn ông cao lớn kia thoạt nhìn đã thấy là những người từng luyện quyền cước, động tác nào cũng đầy tàn bạo độc ác, còn một đại thiếu gia ngậm thìa vàng từ bé mới bước ra đời như Lệ Diệu Xuyên, làm sao có thể chống lại được sự vây công của nhiều người như vậy?
Tuy nói hiện giờ Lệ Diệu Xuyên vẫn còn có thể ứng đối lưu loát, nhưng đánh nhau lại cần phải dựa vào chiến lược và đánh lâu dài.
Cô sợ một khi kéo dài quá lâu, chưa chắc Lệ Diệu Xuyên đã có thể chiếm được thế thượng phong.
Hạ Tiểu Khê đổ mồ hôi lạnh, lời trong tim cũng sắp sửa thốt ra, ngàn vạn lần đừng để anh ta xảy ra chuyện gì!
“Cẩn thận ——” Lệ Diệu Xuyên hét lớn một tiếng.
Một gã trong số kia có vết chém trên mặt bỗng nhiên lao về phía Hạ Tiểu Khê, trong ánh mắt lộ ra vẻ hung ác.
Chân Hạ Tiểu Khê bị thương, đang nửa ngồi dưới đất, đứng lên cũng còn cảm thấy khó khăn, đừng nói là một gã đàn ông đang nổi giận đùng đùng lao đến chỗ cô, cô chỉ cảm thấy tay mình đang căng cứng giống như đến mức phát run.
Lệ Diệu Xuyên nhanh chóng chạy tới, quật một cái, ném gã đàn ông mặt sẹo kia sang một bên.
“Lệ tiên sinh!”
Hạ Tiểu Khê thét chói tai, ở phía sau Lệ Diệu Xuyên, một gã đàn ông đang cầm súng, thản nhiên nhắm thẳng sau gáy anh…