Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nói thì chậm nhưng quá trình lại diễn ra rất nhanh, đột nhiên bụi đất xung quanh Hạ Tiểu Khê bay lên, Hạ Tiểu Khê bị sặc mấy cái, ba gã đàn ông phía sau Hạ Tiểu Khê đều híp hết cả mắt lại.
Ánh sáng đèn pha mãnh liệt chúng thẳng mắt, cả đám người đều giơ hết tay lên che trước mắt.
“Mau lên xe!” Một giọng nói nhanh chóng truyền vào tai hai người.
Là Tần Nặc!
Trước mắt Lệ Diệu Xuyên có một đạo ánh sáng, anh nhanh chóng bước lên trước ôm lấy Hạ Tiểu Khê, lưu loát mở cửa rồi đặt cô vào trong xe.
Ba gã đàn ông thấy thế, vội vàng lao nhanh về chỗ chiếc xe.
Vì để bảo đảm cho Hạ Tiểu Khê lên xe một cách an toàn, chân phải Lệ Diệu Xuyên đã bị chậm một bước.
Một giây cuối cùng trước khi đám người kia đến gần, cửa xe đã nhanh chóng sập vào, sau đó khóa lại!
Chân phải Tần Nặc đạp chân ga, chiếc xe nhanh chóng lao vút rời khỏi phủ Thị trưởng.
“Lệ tiên sinh, chân của anh!”
Hạ Tiểu Khê hô lên một tiếng, trời ơi, bắp đùi anh ta, hình như… đang chảy máu kìa!
Bên trong xe là một mảnh yên tĩnh.
Tần Nặc đạp chân ga, không ngừng nhìn về phía Lệ Diệu Xuyên sắc mặt cực kém ở ghế sau thông qua gương chiếu hậu.
“Im miệng.”
“Sao lại không có gì đáng ngại, vừa nãy tôi thấy đám người kia cầm súng! Tiên sinh, hay là anh nhanh chóng quay xe đến bệnh viện thành phố đi…” Hạ Tiểu Khê vô cùng khẩn trương ngó chừng vết thương trên đùi Lệ Diệu Xuyên, máu ở chỗ vết thương vẫn đang rỉ rả.
Tần Nặc xin chỉ thị của Lệ Diệu Xuyên, lại bị ngữ điệu lạnh như băng của anh cắt ngang.
“Cậu quá dài dòng! Trở về phủ, gọi Lâm Dịch Sâm đến.”
Sắc mặt anh càng lúc càng trắng, Hạ Tiểu Khê sờ hai tay anh, lạnh quá…
Đêm dần khuya, cho nên chiếc xe lao như bay trên đường không gặp trở ngại.
Hạ Tiểu Khê ngồi trên xe, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, bỗng kít một tiếng, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước một tòa thành kiểu Châu Âu.
Cổng chính, camera ban đêm phát ra ánh sáng đỏ, âm thanh xoay tròn rè rè, ống kính camera ngừng lại ở trước đầu xe và người ngồi trên ghế lái vài giây.
Sau đó liền quay về vị trí cũ.
Cùng lúc đó, cánh cổng sắt cao lớn tự động mở ra.
Tần Nặc lái xe vào trong hoa viên, cửa sắt bảo vệ nhanh chóng đóng lại.
Mấy người giúp việc từ trong nhà chạy ra, một người đàn ông anh tuấn đeo mắt kính gọng vàng, khoác trường bào trắng đang mím môi đỡ lấy tay Lệ Diệu Xuyên ngồi trên ghế sau, cẩn thận đặt lên vai mình.
“Mọi người mau chuẩn bị đồ sát trùng và quần áo rộng đến đây.”
“Vâng, bác sĩ Lâm!”
Hiện trường quá mức hỗn loạn, Hạ Tiểu Khê không biết liệu có phải do cô mà Lệ Diệu Xuyên mới bị thương hay không. Nhưng cô có thể khẳng định chắc chắn, nếu như lúc ấy không phải vì cứu cô thì Lệ Diệu Xuyên cũng không thể nào bị đám người kia đuổi kịp nhanh như vậy!
Cái người được gọi là bác sĩ Lâm sau khi đưa Lệ Diệu Xuyên vào phòng ngủ, chỉ để lại hai người giúp việc, trước khi đóng cửa lại, anh ta nhanh chóng bảo những người không phận sự không được vào trong.
Hạ Tiểu Khê vô lực dựa người ở góc tường, cô không có đồng hồ đeo tay, cũng chẳng có điện thoại di động, cô không rõ đến cùng đã trải qua bao lâu, trong không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng tim thình thịch thình thịch đầy khẩn trương của cô.
Không biết qua bao lâu sau, cuối cùng cánh cửa cũng lại một lần nữa được mở ra.
Tần Nặc bước lên trước: “Thế nào rồi?”
“Trong người tiên sinh có một vỏ đạn, không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng mà tay chân ngài ấy lại lạnh như băng, nhịp tim rất chậm, rõ ràng chỉ là một vết thương nhỏ mà vẫn luôn chảy máu không ngừng, những triệu chứng này giống hệt như trúng phải chất độc TS17 trong kho dữ liệu. Thứ này lúc mới tiếp xúc chỉ giống như bệnh nhân bị hôn mê, trong mấy phút sẽ mất đi tri giác, nhưng nếu bị trúng quá nhiều sẽ khiến trái tim bị suy kiệt.”
“Mẹ nó, nghiêm trọng thế sao! Vậy ngài ấy còn sống không?” Tần Nặc cũng khẩn trương, văng ra một câu nói tục.