Sáng hôm sau.
“Cạch”
Cửa phòng bệnh được mở, Khương Minh Nghiệp dịu dàng ôm eo Tuyết Hạ Vy đi vào trong.
- Tuyết Hạ Huyên, chị vẫn còn ngủ sao?
Thấy Tuyết Hạ Huyên vẫn còn nằm trên giường, Tuyết Hạ Vy hỏi.
Thật ra, Tuyết Hạ Huyên đã dậy rồi, cô không có ngủ, nói rõ hơn là tối hôm qua đến giờ cô ngủ không được.
- Tôi không có ngủ.
- Cô có việc gì thì nói nhanh, tôi không muốn trễ nãi thời gian! - Giọng nói của Khương Minh Nghiệp loé lên một tia không kiên nhẫn.
- Vậy... anh bảo Hạ Vy ra ngoài một chút được không?
- Em... phải ra ngoài sao?
Giọng nói của Tuyết Hạ Vy mang theo chút ủy khuất khó có thể nhìn rõ.
- Không, em cứ ở đây, còn cô, có chuyện gì thì nói nhanh!
Khương Minh Nghiệp không kiên nhẫn nói.
- Em.. có thai rồi... được 2 tháng rồi... đó là con của anh. - Giọng nói của Tuyết Hạ Huyên không khống chế được vui mừng.
Mà khuôn mặt của Tuyết Hạ Vy lúc này đã tái mét, không còn một giọt máu.
- Chị... làm sao lại có thai... Nghiệp...
Tuyết Hạ Vy quay sang đợi phản ứng của Khương Minh Nghiệp. Bây giờ lời nói của anh mới quyết định được tất cả..
- Cô có thai? - Khương Minh Nghiệp nghi hoặc hỏi, trong đáy mắt khẽ lay động.
- Vâng!
- Cô đúng là ngu ngốc mà! Cô nghĩ dùng mấy cái trò trẻ con này sẽ qua mắt được tôi sao? Cô nghĩ hiện tại cô có thai thì sẽ thấy đổi được quyết định của tôi sao? Cô nghĩ tôi sẽ không ly hôn với cô sao? Ha ha!
Nói đến đây, anh cười khẩy một tiếng.
- Cô đã sai lầm rồi! Đứa bé trong bụng cô chắc gì đã là con của tôi! Không chừng cô đã gian díu với thằng nào bên ngoài! Với lại... nếu sinh đứa bé ra, không chừng nó sẽ dị tật giống mẹ của nó mất! Không chừng nó sẽ bị mù giống như cô vậy đó! Cô nghĩ tôi sẽ chấp nhận đứa bé này hay sao?
Khuôn mặt Tuyết Hạ Huyên từ vui mừng chuyển sang trắng bệnh, anh nói con của cô sẽ bị mù giống cô, anh nói đó không phải là con của anh mà là do cô ngoại tình bên ngoài, anh nói anh không chấp nhận đứa bé này!
Khương Minh Nghiệp đâu biết rằng những lời nói ngày hôm nay của anh đã làm tổn thương Tuyết Hạ Huyên sâu sắc đến cỡ nào..
- Cô phá cái thai này đi! - Khương Minh Nghiệp phun ra vài chữ âm lãnh.
Lời nói này của anh không khác gì con dao đâm mạnh vào tim Tuyết Hạ Huyên.
- Đó là con của anh mà, tại sao anh lại muốn giết nó...
Cô đau khổ nói một tiếng, anh sao lại có thể tuyệt tình như vậy?
- Một là cô phá cái thai này đi, hai là tôi sẽ giết nó dùm cô!
- Anh... nói gì? Không... em sẽ không bỏ đứa bé đâu! Đó là con của em với anh mà!
- Cô đừng cứng đầu nữa! Cô không phá thì đừng trách tôi tuyệt tình!
Khuôn mặt Khương Minh Nghiệp nay chỉ còn lại sự chết chóc, cô ta nên cảm thấy may mắn đi, hiện tại anh vẫn còn kiên nhẫn, nếu không thì cả cô ta và nghiệt chủng kia không chừng đã chết ở cái xó dơ bẩn nào đó rồi!
- Em sẽ không phá..!
Đáy mắt Tuyết Hạ Huyên vẫn một mảnh cứng rắn, cô không có máu lạnh đến mức lại đi giết chính máu mủ của mình!
Hiển nhiên, câu nói này đã chọc giận đến Khương Minh Nghiệp. Anh tức giận đẩy mạnh cô từ trên giường bệnh xuống sàn nhà.
- Đây là cô cứng đầu! Tôi đã nói trước rồi!
- A!
Tuyết Hạ Huyên thét lên một tiếng, cơn đau dữ dội lập tức ập đến, phía dưới chân máu đã chảy ra, ngày càng nhiều...
Mà Tuyết Hạ Vy, coo đã đi ra phía cửa phòng bệnh, khoá chặt cửa phòng, cô đương nhiên tiếp tay cho Khương Minh Nghiệp hủy bỏ đứa bé kia, nó chẳng khác gì nghiệt chủng. Cô khoá cửa thật chặt để tránh động tĩnh.
- Đây là giấy li hôn, cô ký vào, đừng để tôi phải nói lại lần hai! - Khương Minh Nghiệp vừa nói vừa đem ra một tờ giấy kèm theo cây bút quăng mạnh lên khuôn mặt Tuyết Hạ Huyên.
- Anh... sao có thể tuyệt tình như vậy...
Cô gượng hết sức nói một câu.
- Con là của anh.. sao anh lại muốn giết nó..
- Vì nó là nghiệt chủng!
Ha! Anh nói đứa bé trong bụng cô là nghiệt chủng!
- Cô ký nhanh đi, sức kiên nhẫn của tôi có giới hạn!
Anh không kiên nhẫn nói.
- Nghiệp, chị ấy không ký cũng được, em làm kẻ thứ ba cũng không sao!
Lúc này, Tuyết Hạ Vy đến bên Khương Minh Nghiệp nói, giọng nói nửa phần cam chịu, nửa phần uỷ khuất.
- Không! Anh muốn em làm vợ danh chính ngôn thuận của anh!
Nói đến đây, anh quay sang phía Tuyết Hạ Huyên:
- Cô còn không mau ký nhanh đi!
Đợi khoảng năm phút sau, vẫn thấy cô bất động, không chịu ký, anh nổi điên lao về phía cô, dùng chân của mình dẫm lên bàn tay mềm yếu của cô.
- Cô không ký thì đừng trách tay của cô bị tàn phế!
Lạnh lùng nói một câu, chân càng dùng sức dẫm mạnh lên bàn tay gầy gò, ốm yếu kia.
Tuyết Hạ Huyên vẫn đang gắng gượng, cô cảm nhận tay của mình sắp gãy đến nơi rồi.
- Đau quá... cứu tôi với...
Nghe cô kêu cứu, Khương Minh Nghiệp càng giận dữ hơn, anh dùng sức nhiều hơn nữa dẫm thật mạnh lên tay cô.
- A!
Cô thét lên, cô đã chịu không nổi nữa rồi.
- Tôi ký..
Nặn ra một câu, hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tan thương.
Khương Minh Nghiệp cười thỏa mãn, nhưng trong lòng lại có chút buồn bực không nói nên lời, chính anh cũng không rõ vì sao!
Tuyết Hạ Huyên cố gắng lần mò tờ giấy ly hôn, vì bây giờ không còn nhìn thấy nữa nên cô không thể xác định được tờ giấy hiện tại đang ở đâu.
Chừng một phút sau, tìm được tờ giấy, cô lấy cây bút ký vào, nước mắt chảy xuống làm ướt đẫm tờ giấy.
Bọn họ bây giờ đã là người xa lạ!