- Thật ra, Hạ Huyên có thai được 2 tháng rồi! Hôm trước bác sĩ có nói riêng với anh.
Triệu Tư Vũ nhìn Lâm Nhược Phỉ nói, trong lời nói có chút ủ rủ.
- Cái gì?!!
Lâm Nhược Phỉ kinh ngạc không thốt nên lời, hai mắt mở to, Huyên Huyên đã có thai rồi sao?
- Cái thai chắc chắn là của Khương Minh Nghiệp rồi! - Lâm Nhược Phỉ nói một câu chắc nịch.
- Nhưng... với tình trạng này liệu cái thai có còn giữ được hay không..? Tên khốn Khương Minh Nghiệp đó, nếu cái thai mà không còn thì hắn đã chính tay giết chết đứa con của mình! Khốn nạn!
- Em cứ bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó, cái thai trong bụng Hạ Huyên anh nghĩ là có thể giữ được.
- Thật sao?
- Thật!
Triệu Tư Vũ trấn an.
“Cạch”
Cửa phòng cấp cứu mở ra, làm gián đoạn cuộc trò truyện của hai người.
- Thật may là cái thai của Tuyết tiểu thư không sao! Người nhà phải chăm sóc bệnh nhân thật tốt, đừng để cho tâm trạng của bệnh nhân tuột dốc, sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.
- Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ nhiều lắm!
Lâm Nhược Phỉ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô liên tục nói lời cảm ơn, nước mắt không khống chế được đã lan tràn ra khỏi bờ mi.
- Được rồi, bây giờ người nhà có thể vào thăm bệnh nhân!
- Cảm ơn bác sĩ!
Vừa vào phòng bệnh, đã thấy Tuyết Hạ Huyên ngồi ở trên giường.
- Con của mình vẫn an toàn chứ?
Tuyết Hạ Huyên hỏi, kỳ thật cô đã biết mình có thai từ lúc Khương Minh Nghiệp chưa đi công tác về, lúc biết mình có thai, cô vui mừng khôn xiết, khi anh đi công tác về cô đã chuẩn bị biết bao nhiêu món mà anh thích, sẵn tiện cô cũng muốn thông báo với anh rằng mình có thai nhưng đâu ngờ khi cô vừa đi chợ về thì lại thấy cái cảnh tượng dâm dục đó..
Cô thật sự không muốn nghĩ đến cái hôm khủng khiếp đấy nữa. Mắt bị mù, khuôn mặt không còn nguyên vẹn ư? Thì sao chứ! Ông trời thương cô, đã đem đến cho cô một đứa trẻ, mặc kệ mọi chuyện có như thế nào đi chăng nữa, cô vẫn sẽ luôn vượt qua tất cả, khó khăn hay gian khổ, cô cũng phải vượt qua cho bằng được, vì trong bụng cô... đang có một sinh linh bé bỏng...
Lâm Nhược Phỉ nghe Tuyết Hạ Huyên hỏi, cô nhạc nhiên không thốt nên lời.
Mà Triệu Tư Vũ bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém.
- Huyên Huyên... cậu đã biết cậu có thai rồi sao?
- Ừ, mình đã biết từ lâu rồi.
- Mình cứ tưởng cậu vẫn chưa biết gì, mà cậu yên tâm đi, đứa trẻ không sao hết!
- Thật vậy hả?
Tuyết Hạ Huyên biết con mình không sao, cô rốt cuộc cũng yên lòng, bởi vì khi đứa trẻ này không còn, cô không biết chính mình phải sống ra sao đây...
- A, làm sao mình lại quên, mình không còn nhìn thấy được nữa, vật sau khi sinh đứa trẻ ra, làm sao mình có thể nhìn mặt đứa bé đây?
Giọng nói Tuyết Hạ Huyên có chút run rẩy cùng vô vàn đau đớn bên trong, nước mắt theo đó cũng tuôn trào ra.
Mà Lâm Nhược Phỉ nghe Tuyết Hạ Huyên nói vậy, tim của cô đột nhiên nhói lên, sao cô không nghĩ ra được việc này? Huyên Huyên đang bị mù, không thể nhìn thấy được nữa. Vậy thì khi sinh đứa bé ra, sao Huyên Huyên có thể nhìn mặt đứa con đầu lòng của mình đây?
Triệu Tư Vũ nghe Tuyết Hạ Huyên nói một câu như vậy, anh cũng xót xa, anh nói:
- Huyên Huyên, anh sẽ cố gắng tìm bác sĩ giỏi để chữa trị cho đôi mắt của em, khi đó em sẽ được nhìn thấy được đứa bé!
Tuyết Hạ Huyên nghĩ Triệu Tư Vũ nói vậy là để an ủi cô, cô đương nhiên biết rõ tình trạng của mình hiện tại,mắt của cô sẽ không thể cứu chữa được..
Hy vọng làm gì để rồi lại thất vọng...
- Phỉ Phỉ, cậu gọi Khương Minh Nghiệp đến đây được không? Mình muốn nói với anh ấy rằng mình đã có thai! Mình nghĩ anh ấy sẽ không muốn ly hôn nữa!
- Thôi được rồi.
Lâm Nhược Phỉ đồng ý.
- Cảm ơn cậu!
Thật ra trong thâm tâm của Tuyết Hạ Huyên, cô luôn muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này, cô rất yêu Khương Minh Nghiệp, mà hiện tại cô đã mang thai con của anh rồi, cô nghĩ khi anh biết tin này chắc anh sẽ vui mừng lắm, cô biết anh đã khao khát có một đứa con từ rất lâu rồi.... Hiện tại, cô chỉ muốn hai người họ trở về như lúc đầu, sống hạnh phúc bên nhau mặc dù anh đã làm những điều có lỗi với mình...
Ở một căn phòng xa hoa khác, trên giường, hai con người không biết trời trăng quấn lấy nhau không buông...
- Ưm... a....
- Nghiệp... a
- A....
Tiếng thở dốc của người đàn ông và tiếng rên rỉ của người phụ nữ không ngừng hoà lại với nhau làm cho ai nghe được đều phải đỏ mặt tía tai.
- Nghiệp, khi nào thì anh mới ly hôn?
Cô gái dưới thân thể cường Trán của người đàn ông, khuôn mặt cô nghi hoặc, mang theo chút dò xét hỏi.
- Mai anh sẽ đưa đơn ly hôn cho cô ta ký, em đừng lo, chúng ta tiếp tục thôi...
- Nhưng... em sợ rằng chị ấy sẽ trách em... chính em là người đã chia rẽ cuộc hôn nhân của chị ấy.... nhưng em không muốn làm kẻ thứ ba.... em rất yêu anh... Nghiệp...!
Cô gái nở nụ cười thỏa mãn nhưng một giây sau nét mặt lại chuyển sang sợ hãi vô cùng.
- Không... em chẳng có lỗi gì cả.... là do anh yêu em nên anh mới ly hôn với cô ta... em không phải là kẻ thứ ba...!
Người đàn ông đang luận động ở phía trên không ngừng phát ra những lời lẽ nhu tình dỗ ngọt cô gái đang ủy khuất ở dưới thân mình...
- Em không có lỗi gì hết sao? Em không phải là kẻ thứ ba đúng không?
Khuôn mặt Tuyết Hạ Vy tràn nhập thỏa mãn cùng đắc thắng.
- Đúng rồi, bảo bối, Hạ Vy của anh... anh sẽ không làm em và con phải chịu ủy khuất đâu..
- Em yêu anh, Nghiệp...
- Anh cũng yêu em, Hạ Vy....
- Ưm... a
Tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc lại phát ra không ngừng...
Mà ở bệnh viện, Tuyết Hạ Huyên vẫn đang cười ngọt ngào một mình, cô đã có em bé rồi, đó là con của anh...khi anh biết được, chắc hẳn anh sẽ vui lắm...
Nghĩ đến đây, đôi môi Tuyết Hạ Huyên vô thức nở nụ cười hạnh phúc, ngọt ngào đến lạ..