″ Thanh Long gọi điện thoại đi" Anh nói thầm vào tai Thanh Long.
Thanh Long đi ra ngoài hai phút sau đó trở lại báo cáo rằng điện thoại của lão Trương không gọi được!
Thời gian từng chút từng trôi đi mà nhân vật mẫu chốt kia vẫn chưa xuất hiên, sự khẩn trương được tảm mát trong không khí. Phùng Thiếu Diễm từ lo lắng cũng bắt đầu tự tin hắn thỉnh thoảng lại nhìn Trác Minh Liệt, chỉ thấy nhìn khuôn mặt anh ta bình tĩnh của anh ta xuất hiện vào nét lo lắng .
Tại quầy rượu hoang ở bên cạnh sân bay lão Trương bị trói chặt ở đó.
"Nghe nói hôm nay có rất nhiều người chờ mày, đáng tiếc nhất định mày không thể đến đó được!" Thi An đá lão Trương một phát "Giao cổ phiếu trong tay mày ra đây, nếu không mày sẽ phải chết"
"Phi, đồ gỗ mục như chúng mày mà cũng muốn đấu cùng với thiếu gia? Chúng mày cũng chỉ biết làm như những con chuột trộm cắp thôi sao !" Bị đánh đến mức cả khuôn mặt sưng phồng lão Trương ngọng nghịu mắng."Nói thật cho chúng mày biết, tao đã giao quyền chuyển nhượng cổ phần cho con trai tao! Cho nên dù chúng mày có đánh chết tao cũng vô dụng!"
"Rất tốt, không ngờ mày lại cho tao một đầu mối" Thi An gọi thuộc hạ "Đem con trai hắn mang vào!"
" ? !" Lão Trương vừa nghe thấy con trai cả người như nhũn ra. . ." Muốn tìm ra chúng mày thật là không dễ dàng! Bắt con trai mày vốn để uy hiếp mày nay lại lấy may ra uy hiếp nó!" Thi An sai người treo lão Trương lên, Tuấn Huyên bị lấy rãi khăn bít mắt ra thì thấy ba.
"Ba, chuyện này là sao, tại sao bọn họ lại bắt chúng ta?"
Lão Trương khổ sở nhắm hai mắt lại "Con trai bây giờ chuyện gì cũng không nên hỏ, con chỉ cần nhờ Nhà họ Trác có ân với chúng ta, cho nên chúng ta nhất định phải bao đáp cho họ!"
"Ba con không hiểu"
"Đánh" Thi An nhẹ nhàng nói một câu, sau đó trên người lão Trương lập tức bị đánh mấy đòn
"Các người mau dừng tay!" Tuấn Huyên bị dọa sợ tới mức la hoảng lên." Mày muốn làm cái gì?" Anh kéo tay Thi An, tức giận như một chú sư tử con.
"Muốn đồ trong tay mày" Thi An cười nói "Mày hãy chuyển quyền chuyển nhượng cổ phần Trác thị sang tay tao, tao sẽ lập tức tha cho ba mày!"
"Con trai không nên… !" Lão Trương còn chư dứt lời, trên người đã bị đánh thêm vài đòn, lão cũng có tuổi bị hành hạ như thế mệt mỏi ngất đi. . trong đầu Tuấn Huyên trống rỗng không biết nên làm thế nào cho phải. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy việc cứu cha là quan trọng hơn nện vội vàng giao hợp đồng chuyển nhượng ra.
"Tốt lắm "Thi An cầm lấy hợp đồng rồi nói tiếp "Còn phải làm phiền cậu đi theo chúng tôi một chuyến!"
Tuấn Huyên nhìn ba đang hôn mê bất tỉnh, không biết tai họa bất ngờ này từ đâu mà đến!
Không khí khẩn trương tràn nhập Trác thị, ngoài mặt Trác Minh Liệt rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất lo sợ, cơ nghiệp của cả gia tộc nhà họ Trác mà mất trong tay anh thì anh không còn mặt mũi nào nhìn người khác" Đại diện của Tháng Năm đã đến!" Không biết là ai nói, Trác Minh Liệt và Phùng Thiếu Diễm đều không tự chủ được lập tức đứng lên, phóng viên phía ngoài đông như kiến cỏ làm Tuấn Huyên khó có thể đi lại. Cũng không biết qua bao lâu, dưới sự trợ giúp của bảo vệ Tuấn Huyên đã được đưa đến phòng họp của Trác thị, từ xa Trác Minh Liệt nhìn người đi đến không phải là lão Trương, trong lòng lập tực lạnh. Anh vốn đã lo lắng ông ta sẽ gặp chuyện không may nên đã cố ý phái mấy người đi đón lão mà không nghĩ tới vẫn không thể đề phòng hết.
"Tôi đến để giao hợp đồng chuyển nhượng cổ phần!" Tuấn Huyên nói, đối với mấy cuộc chiến của các đại nhân vật ở đây cậu không hề có hứng thú nếu không phải vì ba, cậu đã chẳng đến đây!
"Tôi là đại diện của Đồi hoa Tháng Năm nắm trong tay 5% cổ phần của Trác thị, này tôi xin chuyển nhượng số cổ phần này cho tiên sinh Phùng Thiếu Diễm!" Tuấn Huyên giao hợp đồng cho Phùng Thiếu Diễm.
"Ba cậu đâu?" Trác Minh Liệt trầm giọng hỏi.
"Ba tôi…" Tuấn Huyên vừa muốn nói gì thì lập tức bị Thi An ở sau lưng kéo nhẹ, lúc này Trác Minh Liệt mới phát hiện ra, đằng sau cậu ta có một người đàn ông đội mũi xếp che đi nửa khuôn mặt, sau khi hợp đồng được giao hắn ta lập tức mang Tuấn Huyên đi ra ngoài.
"5%? Làm sao lại chỉ có 5%?" Phùng Thiếu Diễm kinh hãi, như vậy tổng cộng cổ phần cũng chỉ có 95% ?Vậy còn có 5% còn lại ở đâu?
Trác Minh Liệt vẫn luôn nghĩ là đồi hoa đã có đủ 10% nhưng không ngờ họ cũng chỉ có 5%. Bọn họ cũng không phải là thứ mấu chốt nhất! Vậy phần mấu chốt này nằm trong tay người nào?
Kết quả này thật sự gây bất ngờ cho tất cả mọi người.Sau khi biết được sự thật Thi An vô cùng tức giận hắn mang Tuấn Huyên về chỗ mình vì nghĩ mình đã bị lừa.
Mấy ngày trôi qua, Lâm Thi Ngữ đã hoàn toàn sống trong bóng tối, đôi mắt đã không nhìn thấy gì nữa. Cầu Cầu bị bệnh nặng nên Thi An đã bí mật sắp xếp, vì vậyxung quanh Lâm Thi Ngữ không còn có người quen nhưng không ngờ Tuấn Huyên lại ở chỗ này nhìn thấy cô!
"Tiểu Thi" hông qua cửa sổ thủy tinh cậu nhìn thấy Lâm Thi Ngữ ở trong sân phơi nắng .
Chợt nghe thấy âm thanh xa lạ, Lâm Thi Ngữ sợ hãi đứng lên luôn miệng hỏi là ai.
"Chị Tiểu Thi em là Tuấn Huyên, chị cũng bị hắn bắt sao?" Tuấn Huyên nhìn thấy Lâm Thi Ngữ ở chỗ này, còn tưởng rằng cô cũng vì có quan hệ với Trác Minh Liệt mà bị bắt tới đây.
"Tôi không nhìn thấy anh, tôi biết anh sao?" Thi Ngữ nhẹn lời hỏi.
"Em là Tuấn Huyên ở đồi hoa Tháng Năm, Tuấn Huyên đây, Tiểu Thi mắt của chị sao vậy?" Tuấn Huyên kinh ngạc hỏi.
"Mắt của tôi đã bị mù nhưng anh trai tôi hứa là sẽ chữa khỏi cho tôi" Lâm Thi Ngữ cố gắng cười cười "Tuấn Huyên sao?? Nhưng tôi không nhớ là tôi đã gặp anh ở đâu ! Có phải anh nhớ nhầm hay không?"
"Chị có phải chị bị mất trí nhớ ?" Tuấn Huyên nhìn qua cửa sổ thủy tinh "Chị hãy nhớ lại xem, chị có một cậu em trai là Cầu Cầu, và bạn trai Trác Minh Liệt, chị rất thích anh ta"
Cốc nước trong tay Lâm Thi Ngữ bất chợt rơi xuống đất , nước trong cốc bắt tung tóe, cô muốn cúi người xuống nhặt nhưng lại quên mất mình bị mù nên cả người ngã theo chiếc ghế gỗ nặng lề.