″ Không biết, Tiểu Thi em có muốn nói cho anh biết không?" Trác Minh Liệt cười hỏi.
Tiểu Thi chán nản lắc đầu một cái, đối mặt với hạnh phúc cô chợt không có dũng khí thử.
Nhìn thấy cô chần chừ anh hỏi: " Sợ sao?"
Tiểu Thi biết mình sợ độ cao nhưng kể từ lần cứu Cầu Cầu đó cô đã không còn tật xấu này.
"Hay là chúng ta đi cưỡi xe ô tô đi" cô bị sự mềm yếu của chính mình đánh bại.
" Được hôm nay em muốn gì anh cũng đồng ý"
Đúng lúc này điện thoại Trác Minh Liệt vang lên anh đi đến một nơi khác trầm giọng dặn dò trợ lý: " Mấy con giòn trong công ty nhất định sẽ thừa dịp mấy ngày nay để xuống tay, chúng ta sẽ bố trí thật tốt chờ họ cắn câu!"
Hai người xe đạp bốn con chân đồng tâm hiệp lực. Nhưng lần này Tiểu Thi làm thế nào cũng không có thể tập trung. Gần như mỗi lần cô đều bị trượt chân. Cô nói với Trác Minh Liệt là muốn trở về.
Lòng nặng nề vì vậy dù tình yêu có dồi dào thì cũng không cách nào loại bỏ thống khổ và lo lắng trong lòng cô . Trác Minh Liệt nhìn thấu sự khác lạ của cô.
"Tiểu Thi có phải em có chuyện gì gạt anh hay không?"
"Không có em chỉ hơi mệt! Ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải làm hay là chúng ta về sớm nghỉ ngơi một chút đi!"
Trác Minh Liệt nghiêm túc nhìn cô, sau đó im lặng gật đầu một cái. . .
==============
Trong nơi ở bí mật của Phùng Thiếu Diễm, Thẩm Tử Quân vẫn đang cô gắng giãy giụa hô to muốn đi ra ngoài ngăn cản Tiểu Thi.
"Van cầu anh, năm năm trước tôi không cứu được cô ấy, năm năm sau tôi nhất định phải ngăn cản được cô ấy, để cô ấy không phải dẫm lên vết xe đổ"
Đang nói chuyện thì đột nhiên cô cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, người ngất đi.
"Bác sĩ, rốt cuộc cô ấy bị làm sao? Chẳng lẽ lại do lần mất máu đó sao?" Phùng Thiếu Diễm trầm giọng hỏi.
Bác sĩ cẩn thận khám bệnh xong, sau đó vô cùng cao hứng nói với Phùng Thiếu Diễm: " Chúc mừng Phùng tiên sinh, Thẩm tiểu thư mang thai!"
Phùng Thiếu Diễm giật mình, đầu óc của anh hình như bị đóng băng lại không biết nên tiếp nhận tin tức này thế nào.
"Ông nói Thẩm Tử Quân mang thai?" Anh xác định lần nữa.
Bác sĩ nghiêm túc gật đầu "Từ phản ứng của cô ấy có lẽ đã được khoảng một tháng"
Tâm trạng của Phùng Thiếu Diễm rất phức tạp, nhìn thoáng qua Thẩm Tử Quân rồi quay sang nhìn bác sĩ "Ông đi theo tôi!" Anh gọi bác sĩ đi ra ngoài "Chuyện này đừng vội nói cho cô ấy!"
Bác sĩ gật đầu một cái.
"Phùng tiên sinh anh nên để cho Thẩm tiểu thư nghỉ ngơi nhiều, chú ý dinh dưỡng ăn uống nếu không thai nhi sẽ không tốt!"
Phùng Thiếu Diễm ừ một tiếng, đứa bé này tới không đúng lúc, lớn lên trong một nghiệt duyên thì là nghiệt tử nếu như Thẩm Tử Quân biết mang thai đứa bé của anh nhất định hận anh gấp bội thậm chí còn không tiếc tất cả mà phá bỏ đứa bé vì để phòng trước mọi việc anh chỉ có thể giấu cô!
"Phùng Thiếu Diễm! !" Cô vừa tỉnh lại rống giận. . ." Ngày mai tôi sẽ dẫn em đến hội trường hôn lễ của Tiểu Thi!" Phùng Thiếu Diễm lạnh nhạt nói. Anh chợt biến chuyển làm cho Thẩm Tử Quân có chút ngoài ý muốn.
"Phùng Thiếu Diễm, quỷ kế của anh tuyệt đối sẽ không thực hiện được! Tôi cũng vậy, ba tôi vậy" Nói một hơi làm hỏng cô lại bị đau.
"Được thôi em nghỉ ngơi đi!" Anh nặng nề khép cửa phòng lại, Thẩm Tử Quân lo lắng nằm xuống, ngày mai anh ta thật sự sẽ mang cô đi sao?" Tiểu Thi cậu không thể lại theo vết xe đó!Cầu xin cậu"
=============
"Mọi người đã chuẩn bị xong hết chưa?" Hàn Ti Nhã nổi điên dẫn theo rất cả một đội chó săn .
"Đã chuẩn bị xong Hàn tiểu thư! Ngày mai chúng tôi tuyệt đối sẽ làm được!"
"Rất tốt, lần này tôi nhất định phải biến Trác Minh Liệt thành trò hề cho cả thế giới này biết!"
"Yên tâm đi, Hàn tiểu thư!"
======================
5h30 chiều Tiểu Thi chợt gọi điện thoại cho Trác Trác Minh Liệt.
" Minh Liệt em có việc gấp muốn tìm anh!"
"Chuyện gì?"
"Em có món đồ bị rơi trong phòng làm việc của anh giờ em phải đi lấy!"
"Thứ gì anh lấy giúp em!"
"Không cần, anh không biết em để ở nơi đâu đâu !"
"Được rồi anh sẽ gọi điện thoại đến công ty bảo họ dẫn em đi!"
"Cám ơn anh"
"Đi mau rồi nhanh nghỉ ngơi ngày mai anh sẽ đến đón em!" Trác Minh Liệt dịu dàng nói.
Tiểu Thi thấp thỏm cúp điện thoại, chần chừ đi ra khỏi cửa nhà rồi lái xe đi đến Trác thị. Trên đường cô lại gọi cho Tử Đồ Mi.
"Bây giờ tôi sẽ đi lấy kế hoạch A cô hãy dẫn Cầu Cầu đi ra!"
"Được thôi nhưng tôi nghĩ cô cần tôi giúp một tay, tôi đợi cô ở ngoài cửa! Không được tự tiện hành động!"
Tiểu Thi căn bản không nghe, giờ đây cô đặc biệt hận người phụ nữ này, càng hận mình không nhanh lấy được cái kế hoạch kia để cứu được Cầu Cầu. Vì vậy cô đi theo nhân viên đi đến phong làm việc của Trác Minh Liệt, người dẫn đường mau chóng rời đi vì vậy cả phòng làm việc rộng lớn chỉ còn mình cô.
"Còn chưa động thủ!" Không biết từ lúc nào Tử Tử Đồ Mi đã tới bên cạnh cô.
"Làm sao cô đi vào được!"
"Đương nhiên là đi theo cô"
Tử Tử Đồ Mi đánh giá xung quanh một lần, rồi phá hỏng tất cả camera trong phòng làm việc.
"Bây giờ là thơi gian thích hợp nhất cô mau làm đi!"
"Cô lợi hại như vậy tại sao còn phải buộc tôi làm!" Tiểu Thi giận dữ hỏi.
"Bởi vì chỉ có cô mới có thể dễ dàng đi tới công ty này như vậy! Cũng chỉ có cô quen thuộc với nơi này nhất!" Tử Tử Đồ Mi không chút để ý nói.
Tiểu Thi ưu thương mà đi đến bàn làm việc của Trác Minh Liệt, run rẩy nhấn nút mở máy, thậm chí cũng không dám nhìn thẳng vào màn hình, thao tác trên đó làm cứ như anh đang nhìn cô vậy “ Minh Liệt xin lỗi! Thật xin lỗi! ! Anh nhất định phải tha thứ cho em!" Trong lòng cô liên tục nói lời xin lỗi.