Rừng trúc thật dài, cành lá xanh tươi càng thêm tỏa sáng.
Vào lúc giữa trưa, mặt trời hơi nóng, khắp nơi tĩnh lặng, tiếng chim hót véo von từ đầu bên kia truyền đến, càng thêm vẻ yên tĩnh, Hạ Tuyết sửa sang lại quần áo, khẽ gạt nước rửa mặt, nhìn Hàn Văn Hạo, hỏi: "Anh …… nghe có tiếng người thật hả ?"
Hàn Văn Hạo nhắc thùng nước, đáp nhẹ: "Ừ. . . . . ."
Hai người dọc theo đường đi về, chuyện lúc nảy, hai người cũng không khỏi trầm mặc, nhưng Hạ Tuyết lại không nhịn được, nhìn Hàn Văn Hạo hỏi: "Anh nói làm cho tôi hoang mang, nhưng lúc nảy rõ ràng tôi không nghe được tiếng người, chỉ có tiếng nước nơi khe núi chảy róc rách. . . . . ."
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết mỉm cười, khẽ nói: "Cô thường mắng tôi là gì?"
Hạ Tuyết nghe xong, suy nghĩ một chút, liền mỉm cười nói: "Biến thái, ghê tởm, hèn hạ, hạ lưu, vô sỉ, tàn nhẫn, vô tình, bá đạo, cường thế, không nói đạo lý, vô lại. . . . . còn cái gì nữa ?" (ặc, ặc ….chị tuyết thật hết nói!)
Hàn Văn Hạo nhướng mày, quay đầu nhìn Hạ Tuyết, “à” một tiếng, cười nói: "Thì ra tôi nhiều khuyết điểm như vậy à? Thật là quá coi trọng rồi !"
Hạ Tuyết không nhịn được cười, nhìn hắn nói: "Đúng vậy, anh có rất nhiều khuyết điểm! Cho nên anh muốn hỏi cái nào ?"
Hàn Văn Hạo mỉm cười, đặt thùng nước xuống, sau đó đi tới trước mặt cô, khẽ vươn tay ra, nâng mặt của cô, dùng ngón cái khẽ vuốt vuốt trên mặt trơn mềm của cô, nói: "Không phải cô thường mắng tôi là con báo nhỏ chết tiệt sao ? Tôi là động vật họ mèo, khứu giác và thính giác dĩ nhiên bén nhạy hơn so với người bình thường. . . . . ."
Hạ Tuyết nhìn hắn, dịu dàng hỏi: "Thật sao . . . . . . Có người tới sao?"
Hàn Văn Hạo chăm chú nhìn Hạ Tuyết, nói: "Có lẽ vậy . . . . . . Hoặc là một con mèo, một con chó, một con cọp con . . . . . ."
Sắc mặt của Hạ Tuyết vừa thu lại, đánh mạnh hắn, cười nói: "Đừng nói đến cọp làm tôi sợ!"
Hàn Văn Hạo đột nhiên cười, khom người một tay ôm lấy ngang mông Hạ Tuyết, ôm cô đi vào trong rừng trúc rậm rạp . . . . . .
Trái tim Hạ Tuyết nhảy loạn, ôm cổ của hắn, cúi đầu nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: "Anh muốn làm gì ?"
Hàn Văn Hạo cúi đầu khẽ cắn bộ ngực sữa của cô, mê hoặc, thấp giọng cười nói: "Hôn lại một chút, trở về thì không được thuận tiện".
"Đừng như vậy!" Mặt đỏ Hạ Tuyết đỏ tới mang tai.
Hàn Văn Hạo lập tức thả Hạ Tuyết xuống, sau đó kéo cô tựa vào một gốc trúc thật to, sau đó vội ôm lấy thân thể của cô, bá đạo và kích động nhìn cô nói: "Tôi muốn hôn lại một chút . . . . . ."
Hạ Tuyết bị hắn nói cho làm cho không biết làm sao, không khỏi cười một tiếng, lại nhìn hắn, quyến rũ, khẽ cắn môi . . . . . .
Hàn Văn Hạo nhìn cô làm cho hắn xúc động như vậy, càng không cách nào nhẫn nại, nói: cô gái . . . . . . Thật là . . . . . . Mặt của hắn đã cúi đầu, khẽ mút lấy làn môi của cô, Hạ Tuyết hé đôi môi đỏ mọng, ôm chặt cổ của hắn, cùng đầu lưỡi của hắn quấn lấy, hơi thở hai người nóng bỏng, gấp rút, cũng không khỏi cười, lại cuồng nhiệt hôn, Hàn Văn Hạo vừa hôn, vừa vươn tay, khẽ vuốt ve bộ ngực sữa của cô, vươn tay dò vào trong quần áo của cô, vuốt ve điểm hồng . . . . . .
"Ưmh. . . . . ." Hạ Tuyết vừa cuồng nhiệt hôn hắn, vừa ôm cổ của hắn, cảm thấy mình có được người đàn ông này, loại cảm giác này rất ngọt ngào và tốt đẹp, cô không nhịn được, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn, nụ hôn như núi lở tuyết tan, cảm giác trung thành với tim của mình, có thể kích động và cuồng nhiệt, nhưng thật ra con người rất yếu đuối, một khi phát hiện ra tình yêu thì rất khó lựa chọn, nhất là ở một nơi giống như tiên cảnh thế này, chính cô cũng không hiểu, cô rốt cuộc bị chinh phục thế nào, cô chỉ biết, cô say mê khi hắn hôn, say mê trong thế giới của hắn, ai cũng có thể sẽ gặp được rất nhiều người vì bạn nhảy xuống vách núi, nhưng cố tình chỉ có một người như vậy, ngã bể đầu chảy máu ở gần xung quanh bạn, đây là cái gì? Đây gọi là duyên phận, mặc kệ là nhân duyên, hay . . . . . . Nghiệt duyên!
Hàn Văn Hạo vén áo hoa mỏng của cô lên, mút bộ ngực sữa của cô, khẽ cắn điểm hồng nhỏ, thân thể nóng lên, hắn lập tức ôm chặt thân thể Hạ Tuyết, vừa xoa nắn bộ ngực sữa của cô, vừa hôn lên môi của cô, giữa hai chân của hắn dán vào giữa hai chân của cô, cũng có thể cảm thụ được giữa chân của cô sâu thẳm và hấp dẫn mình, hắn di chuyển thân thể, ở giữa chân của cô cọ sát . . . . . .
Hạ Tuyết hiểu ý của hắn, hai mắt mê ly nhìn chằm chằm hắn, mặt lập tức đỏ bừng.
Hàn Văn Hạo nuốt cổ họng khô rát, rất thất vọng nói: "Rốt cuộc là ai tới vậy, tôi thật muốn cô . . . . . ."
Hạ Tuyết nhìn lại hắn, khẽ cắn môi . . . . . .
"Cái người này . . . . . ." Hàn Văn Hạo lại hôn đôi môi mềm của cô, thân thể càng lúc càng nóng bức, nhưng vì lúc nảy hắn nghe được một loạt tiếng bước chân, làm cho hắn lo lắng, liền ôm mặt của cô, vừa hôn môi cô, vừa nói: "Tối nay . . . . . . Ở trong phòng chờ tôi . . . . . ."
Trái tim Hạ Tuyết đập dữ dội, hai mắt chớp một cái, ngẩng đầu nhìn hắn . . . . . .
Hàn Văn Hạo lại mút môi của cô, nhẹ tay xoa nắn bộ ngực sữa của cô, đam mê nói nhỏ . . . . . . "Tối nay ở trong phòng chờ tôi, được không?"
Hạ Tuyết vừa bị hắn trêu chọc, thở dốc một hơi, vừa ôm cổ của hắn, cười nói: "Ngày mai chúng ta còn phải lên đường, tối nay ở trong phòng chờ anh sao ?"
Hàn Văn Hạo mỉm cười, khẽ cắn vành tai của cô, hơi thở nóng bỏng, hấp dẫn nói: "Lên đường và chuyện cô chờ tôi có xung đột sao? Tối nay tôi bỏ qua cô, ngày mai tôi sẽ không đi nổi . . . . . . Huống chi, nếu như quá mệt mỏi, chúng ta ở lại nghỉ ngơi mấy ngày nữa . . . . . ."
Hạ Tuyết bật cười, ôm của hắn, hai người cùng nhau hôn nồng nhiệt, vừa hôn vừa cười ngọt ngào . . . . . .
"Được rồi, phải về thôi, đợi lát nữa gia gia hoài nghi thì làm thế nào?" Hạ Tuyết kết thúc nụ hôn, hai tay nhẹ đỡ vai của hắn, dịu dàng nói.
Hàn Văn Hạo cũng cười, đột nhiên khom người ôm cô lên, lại ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời, nhìn cô nói: "Tôi ôm cô về . . . . . . Như vậy ông sẽ không hiểu lầm . . . . . ."
"Đi!" Hạ Tuyết vỗ vào vai của hắn, lại im lặng cười, để Hàn Văn Hạo ôm cô đi ra rừng trúc, hai người nhìn nhau vừa nói, vừa cười, sau đó tình thâm ý thiết hôn nhau, một lần, hai lần, còn chưa đủ, hôn lần thứ ba thật sâu . . . . . . Giờ khắc này, bọn họ cảm giác thật hạnh phúc, cuộc sống nên như vậy, yêu thương lẫn nhau, hòa hợp lẫn nhau, bọn họ luôn có cảm giác thuộc về lẫn nhau . . . . . .
Hàn Văn Hạo xách thùng nước, vừa đi, vừa nhìn Hạ Tuyết cầm cành trúc, ở gần bên vui vẻ quơ quơ, hắn im lặng cười . . . . . . Hai người cứ như vậy, anh nhìn tôi, tôi lại nhìn anh, vừa nói, vừa cười dọc theo đường nhỏ, đi thẳng ra phía trước, cho đến khi đi tới phía sau căn nhà nhỏ của Trần lão, bọn họ đứng sững lại giữa đường, nhìn xa xa, Hàn Văn Kiệt, Hàn Văn Vũ, Daniel và Tần Thư Lôi, là người thường ngày mặc trang phục hoa lệ, tao nhã nhưng lúc này mặc một áo sơ mi trắng đơn giản, quần jean màu xanh dương, như một cô gái bình dân, hai mắt rưng rưng nhìn tới đây . . . . . .
Thùng nước “phịch” một tiếng, rơi xuống đất, nước suối ngọt, thấm vào trong đất. . . . .
Người hai thế giới, rốt cuộc trải qua hai ngày hai đêm, một lần nữa gặp nhau chung một chỗ . . . . . .