Nước suối phía sau chân núi cách nhà Trần lão không xa, khoảng cây số, phải đi qua một con đường nhỏ thật dài trong rừng trúc, đi tới phía trước. . . . . .
Hàn Văn Hạo dắt Hạ Tuyết giẫm lên lá trúc xanh tươi bước đi, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Hạ Tuyết tức giận, hắn đột nhiên cười, sau đó từ từ dùng sức một chút, kéo cô lại gần trong ngực của mình, cúi đầu nhìn cô, dịu dàng nói: "Thế nào?"
Hạ Tuyết xoay mặt đi, nói: "Người ta thật vất vả mới pha được bình trà, anh uống cảm thấy không ngon …….. anh không cần nói lãng phí nha, tôi rất nghiêm túc pha trà? Tại sao anh suốt ngày cứ dội nước lạnh vào người ta ? Anh khi dễ tôi, như ăn cơm bữa !"
Hàn Văn Hạo nhướng mày, sau đó cúi đầu, nhìn cô nhăn mày, đôi môi đỏ mọng, sáng nay hai người hôn cuồng nhiệt như vậy, sắc môi vẫn còn đỏ tươi, trong lòng của hắn xúc động mãnh liệt, đột nhiên khẽ mút môi đỏ mọng, mê hoặc nói: "Tôi khi dễ cô ? Tôi muốn thật khi dễ cô, cô thích không ? Hả?"
Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, lập tức đẩy hắn ra nói: "Anh tránh ra á! Giữa ban ngày ban mặt, còn ở bên ngoài nữa đấy".
Hàn Văn Hạo lại siết chặt vòng eo cô, kéo cô sát vào mình, hai bầu ngực sữa đầy đặn lộ ra, hắn hôn lên môi của cô, cười nói: "Nơi này còn có ai sao? Cùng với chúng ta, chỉ rừng trúc, thích làm gì đều được!"
"Đi, đi, đi!" Hạ Tuyết lập tức đẩy hắn ra, đỏ mặt mang dép lê, vượt lên đi trước Hàn Văn Hạo, sau đó ngồi xổm trên mặt đất, nhặt một cành trúc, quơ quơ trên không trung, cách không xa, quay đầu lại nhìn Hàn Văn Hạo, đột nhiên nói: "Tôi đột nhiên rất nhớ Hi Văn. . . . . . Thật sự rất nhớ, rất nhớ. . . . . . Tôi hận không được lập tức ôm nó ! ! Nhớ nó muốn chết luôn ! !"
Hàn Văn Hạo nhìn cô, cười nhẹ, nói: "Tôi cũng nhớ . . . . . ."
Hạ Tuyết đứng ở đằng xa nhìn hắn. . . . . . Hỏi: "Anh yêu nó sao ? Anh yêu con gái tôi sao ?"
Hàn Văn Hạo chăm chú nhìn Hạ Tuyết, đột nhiên cười nói: "Tôi yêu con gái của chúng ta, nó là con gái của chúng ta. . . . . ."
Trong lời nói có một ý tứ khác, Hạ Tuyết đã hiểu, ánh mắt cô chớp lên, trong lòng giật phanh phanh, lại ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo hỏi: "Sau khi chúng ta rời núi, anh nên bỏ ra một chút thời gian, đưa nó đi khu vui chơi được không?"
Hàn Văn Hạo mỉm cười gật đầum . . . . . ."Ừ. . . . . ."
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, xa xa nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Anh dắt tay của nó, đi mua kẹo đường được không? Sau đó ôm nó, vừa đi dạo phố vừa chơi đùa với nó, được không?"
"Ừm!" Hàn Văn Hạo lại cười nói. . . . . ."Tôi sẽ làm chuyện của một người cha phải làm. . . . . . Mọi thứ, mọi thứ . . . . . ."
Hạ Tuyết mỉm cười, suy nghĩ một chút, gật đầu, xoay người lại phe phẩy cành trúc bước đi, dáng đi rất nhẹ nhàng. . . . . .
Hàn Văn Hạo nhìn theo bóng lưng Hạ Tuyết, mặc chiếc áo hoa nhỏ mỏng manh, quần lửng màu đen, mang dép, nhẹ nhàng đi trên đường, hắn đột nhiên cười, trong ánh mắt hiện lên thâm tình và đau tiếc, không dám cầu xin cô. . . . . . . . . Bởi vì hắn đã để lại quá nhiều nghiệt chướng trên người của cô, cô một mực thay hắn trả nợ, cho nên không có cách nào tiếp tục cầu xin cô. . . . . .
Hắn nghĩ nghĩ, nhưng cũng không nghĩ tiếp nữa, có chút kết quả, hãy giao cho thời gian đi, phải quý trọng giờ khắc này!
Hai người cứ như vậy im lặng bước đi, ở phía trước Hạ Tuyết đạp lá trúc xanh, phe phẩy cành trúc, tiến về phía trước. . . . . .
Hàn Văn Hạo ở phía sau đạp lá trúc, xách thùng gỗ, đi về phía trước. . . . . .
Bọn họ không chờ nhau, bọn họ đều là người trưởng thành, suy xét xem nên làm gì, làm thế nào, lựa chọn thế nào, tôn trọng lẫn nhau hay lựa chọn cắt đứt.
rốt cuộc Hạ Tuyết đi đến chân núi, cô trừng to mắt nhìn lên một tòa núi lớn trước mặt, xanh ngắt đứng sừng sững dưới bầu trời, hùng vĩ thật hùng vĩ, dòng nước không biết từ nơi nào của đỉnh núi róc rách chảy xuống, sau đó ùn ùn rơi xuống những tảng đá cuội chồng xếp lên nhau một cách tự nhiên như trong diêu trì cung, cuối cùng, nước dần dần tràn ra, dọc theo một dòng suối nhỏ chảy xuống, từng lớp sương mù trong ao nước bay lên, giống như nhân gian tiên cảnh. . . . . .
"Ôi . . . . ." Hạ Tuyết kinh ngạc đến ngây người, phát hiện cái chỗ này thật sự rất đẹp, cô hưng phấn chạy tới phía trước, đến ao nước bên cạnh, nhìn nước trong ao vô cùng trong vắt, từng viên đá cuội trong ao có màu sắc tươi đẹp, mỹ Lệ, cô muốn đưa chân vào, Hàn Văn Hạo lại nắm chặt cánh tay của cô, bất đắc dĩ nói: "Được rồi ! Dưới chân núi khẳng định sẽ có người phải uống nước, cô đưa chân vào thì giống cái gì? Lúc nảy tôi đến lấy nước, Trần gia gia còn nhắc nhở tôi, đừng làm dơ nước trong ao . . . . . ."
Hạ Tuyết ồ ồ ồ lập tức chạy đến một đầu trong ao nhỏ, ngồi xổm xuống, vui vẻ gạt mép nước vớt lên uống, hưng phấn kêu to: "Trời ạ! Trách không được gia gia nấu cháo ăn ngon như vậy ..., nước này thật sự rất ngọt ! Tại sao gia gia tìm được nhân gian tiên cảnh thế này để ở chứ ?"
Hàn Văn Hạo cười khẽ, khom lưng đưa thùng vào trong cái ao lớn, múc đầy một thùng, chậm rãi nói: "Người bình thường không ở được nơi này. . . . . ."
Hạ Tuyết đứng ở đầu kia, dội nước rửa mặt, kỳ quái quay đầu hỏi …..."Tại sao?"
Hàn Văn Hạo ngẩng đầu nhìn cô, bất đắc dĩ cười nói: "Cô có lưu ý đến một chuyện hay không? Nơi thâm sơn hoang dã này, gia gia ở đây, điện ở đâu tới ? Tự có sao ?"
Hạ Tuyết mở to hai mắt, nhìn Hàn Văn Hạo cười nói: "Phải ha! Ở đâu tới vậy ?"
"Sáng sớm tôi ra cửa nhìn một chút, phát hiện phía sau nhà có một bình điện rất lớn! Nhất định là người dưới chân núi đưa lên cho ông ! Còn nữa, nơi này gạo và đồ dùng hàng ngày làm sao có ? Tất cả đều là người ở dưới chân núi đưa lên, tôi xem chỗ này, ngoại trừ nhà của gia gia, không có một chỗ nào có dấu chân người, nếu tôi đoán không sai, đây chính là khu bảo tồn tự nhiên !" Hàn Văn Hạo nhẹ giọng nói.
Hạ Tuyết lại kỳ quái nói: "Nếu như là khu bảo tồn tự nhiên, tại sao gia gia có thể ở nơi này?"
Hàn Văn Hạo mỉm cười nhìn cô gái ngốc này, sau đó xách thùng nước đi tới phía trước buông xuống, cũng ngồi xỗm bên cạnh ao, gạt mép nước vớt lên uống, chậm rãi, nói: "Cô nghe ông nói chuyện, ông giống như một người già đơn giản sao? Lúc đầu nhìn thấy ông ấy, dáng vẻ uy nghiêm, cô không cảm giác được sao ?"
Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, vẫn không hiểu, cười nói: "Tôi mặc kệ ông là ai? Tôi rất thích ông, ông giống như người thân của tôi . . . . . ." Cô vừa nói xong, đang muốn uống nước, lại phát hiện ở một chỗ nào đó trong ao nước, có một hoa đá hiếm thấy, cô “a” một tiếng, lập tức đạp lên tảng đá nhỏ, muốn bò đến bên cạnh, lấy hoa đá này, ai biết chân vừa bước lên tảng đá thì bị trợt chân, “ùm” một tiếng cả người rơi xuống ……..
Hàn Văn Hạo lập tức đưa tay kéo cô, ai biết trọng lượng quá nặng, hai người cùng nhau ngã vào trong ao nước, Hạ Tuyết ở trong nước hoảng sợ hét lên, ôm chặt Hàn Văn Hạo, kêu to: "Cứu mạng, tôi sợ nước ! !"
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ nở nụ cười, ôm cả người Hạ Tuyết bị ướt đẫm, nói: "Làm ơn, ao nước này sâu chưa tới một mét, cô sợ đến như vậy sao ?"
"Hả?" Hạ Tuyết ngớ ngẫn nhìn xung quanh mình, mặt đỏ lên, thở phì phò nói "Phải ha! Lúc nảy làm tôi sợ. . . . . . Thật may là không có gì. . . . . ." Cô vừa nói vừa vươn tay, lau nước trên mặt mình, ngẩng đầu nhìn trên mặt Hàn Văn Hạo cũng ướt, mái tóc ướt khẽ rũ xuống, dính bên đuôi mắt, ánh mắt nóng rực đang nhìn cô chằm chằm, mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, cúi đầu muốn tránh ánh mắt của hắn, lại nhìn cái áo mỏng trên người mình đã bị ướt đẫm, dính vào da thịt trắng như tuyết, lộ ra vùng ngực hấp dẫn, cô nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ, muốn đẩy hắn ra, đi ra khỏi ao. . . . . .
Hàn Văn Hạo cắn răng, bá đạo ôm chặt thân thể Hạ Tuyết, kéo cô sát lồng ngực ướt đẫm của mình, da thịt khêu gợi lộ ra, hấp dẫn trí mạng !
"Anh. . . . . . Anh làm gì ?" Hạ Tuyết đột nhiên đỏ mặt, hai tay chống trước ngực hắn, cúi đầu thở mạnh . . . . . .
Hàn Văn Hạo nhìn khuôn mặt Hạ Tuyết đỏ bừng, thở một hơi cảm tính, nói: "Tôi muốn hôn cô . . . . ."
Trái tim của Hạ Tuyết phanh phanh nhảy, ngẩng đầu lên, hai mắt mê ly nhìn chằm chằm đôi mắt nóng rực của hắn, cô giật mình, thở phì phò, không biết nên làm sao . . . . . .
Hàn Văn Hạo vừa nhìn ánh mắt mê ly của cô, vừa cúi đầu khẽ chạm trên đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó một dòng nước ấm chạy khắp lần toàn thân, môi của hắn dừng bên môi Hạ Tuyết, dụ hoặc nói: "Tôi thật sự rất thích môi cô ……"
Hai mắt Hạ Tuyết nhấp nháy, khẽ mím môi môi, hai tay khẽ đặt trên vai của hắn, đón nụ hôn của hắn, Hàn Văn Hạo ôm chặt eo nhỏ nhắn Hạ Tuyết, ở trong nước đem lưng cô dựa vào bên cạnh ao, mút đôi môi mềm mại của cô, đầu lưỡi xông vào quấn lấy đầu lưỡi ngọt lịm của cô, đứng trong ao cuồng nhiệt hôn ôm hôn, thậm chí Hàn Văn Hạo đang cuồng nhiệt hôn cô, lại vươn tay cởi cúc áo sơ mi của hắn, lột áo ra, trên người để trần, ôm chặt thân thể mảnh mai của Hạ Tuyết, lồng ngực rắn chắc, hấp dẫn mạnh mẽ dán chặt vào thân thể Hạ Tuyết, cúi xuống vuốt sau lưng cô, lại từ ngang lưng, khẽ vuốt đến giữa hai chân. . . . . .
"Ưmh. . . . . ." Hạ Tuyết ôm cổ của Hàn Văn Hạo, đón nụ hôn của hắn, phát hiện trên người của hắn đã cởi trần rồi, tay đang bắt đầu tiến sát từng bước, mặt của cô tức khắc đỏ lên, cả người mềm yếu tựa vào trong ngực của hắn, mặc cho đầu lưỡi của hắn chiếm lấy mình, trái tim của cô phanh phanh nhảy, cảm thấy lồng ngực của hắn đè ép vào mình, cô không nhịn được kêu nhỏ: "Hàn Văn Hạo ……"
"Hả?" Hàn Văn Hạo hôn nhẹ cằm của cô, hôn nhẹ cổ của cô, đến vành tai, nhưng tay đã đặt lên bộ ngực sữa của cô, nhẹ nhàng xoa nắn, cảm giác ngực cô rất co dãn và hấp dẫn, hắn thở dài một hơi, mạnh mẽ xoa nắn . . . . . .
"Ưmh . . . . . ." mặt của Hạ Tuyết tức khắc đỏ bừng, cảm giác ngón tay của hắn đều có ma lực, đem mình trêu chọc đến nhiệt huyết sôi trào, cô thở hổn hển …...
Hàn Văn Hạo đột nhiên từ trong nước, nâng người Hạ Tuyết, đặt cô nằm ở bên cạnh ao, hắn gấp rút đè ở trên người của cô, vừa hôn lên môi của cô, vừa buông lỏng cúc áo mỏng của cô, nhìn áo lót trắng như tuyết, bầu ngực bóng loáng mê người, hắn không có cách nào khắc chế nữa, kéo áo lót ra, dọc theo bộ ngực sữa của cô, cắn cô điểm nhỏ màu hồng, không ngừng mút, khẽ cắn. . . . . .
"A . . . . . ." Hạ Tuyết kêu nhỏ, ngẩng đầu nhìn trời, núi, thân thể bị trêu ghẹo làm cho tình dục bộc phát . . . . . .
Hàn Văn Hạo vẫn khẽ cắn, khẽ liếm điểm nhỏ màu hồng của cô, tay lại xông vào dưới bụng, không ngừng vuốt ve cô ở giữa hai chân ấm áp và ướt át …….
"A . . . . . . . . " Hạ Tuyết cảm thấy khó nhịn, kích tình kêu lên, Hàn Văn Hạo cảm thấy sự nhiệt tình của cô, ra sức mút bộ ngực sữa của cô, càng lúc càng hôn xuống phía dưới, đến giữa bụng, hắn khẽ liếm cái rốn trên bụng cô, khẽ mỉm cười nói: "Tôi thích nhất chỗ này trên người cô . . . . . . rất hấp dẫn . . . . . ."
Hạ Tuyết mê ly hơi nâng đầu lên, kích động nhìn Hàn Văn Hạo . . . . . .
Hàn Văn Hạo cũng kích động nhìn Hạ Tuyết, sau đó mạnh mẽ ôm cô lên, trên người cô đã trần trụi, cuồng nhiệt hôn, có lẽ bọn họ cũng rất ưa thích, rất ưa thích nụ hôn này, cả hai không ngừng dây dưa, dây dưa. . . . . . Hàn Văn Hạo vừa muốn cắn bộ ngực sữa của cô, nhưng ánh mắt ngưng tụ, dừng lại tất cả động tác. . . . . .
Hạ Tuyết thở dốc, nhìn ánh mắt nóng bỏng và nghi hoặc của Hàn Văn Hạo, hỏi: "Thế nào?"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo nhanh chóng chớp lóe nói: "Có người tới. . . . . ."