Những ngày tươi đẹp đến đâu, cuối cùng cũng phải rời khỏi, Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết quyết định sáng sớm ngày mai, thân thể khôi phục tốt, sẽ rời núi, Trần lão cũng tán thành nán lại một ngày, cho nên sáng sớm, sau khi ăn điểm tâm, Hàn Văn Hạo nghĩ tới chân của Trần lão không tốt, lấy nước không tiện, nên tự mình đến phía sau núi, gánh nước suối cho Trần lão.
Trần lão lấy ra dụng cụ pha trà, đặt trước bàn, nhìn Hạ Tuyết mỉm cười nói: "Mặc dù cá tính của cháu hồn nhiên chân chất, thật hiền lành, nhưng vì tính cách đơn thuần, cho nên làm việc kích động, bất chấp hậu quả, phải biết rằng, thái độ làm người, vốn là một lại học vấn cao thâm, hai ngày nay, ông thấy nha đầu cháu rất khôi hài vui vẻ, cho nên hôm nay ông sẽ dạy cháu kỹ thuật pha trà . . . . . . Phải biết, trà đạo Trung Quốc, nhấn mạnh sự vui vẻ của con người, tự do tự tại, nuôi dưỡng tâm tính, tinh thần, chúng ta muốn uống một ấm trà ngon, tất nhiên phải có trà ngon, nước ngon, nhưng kỹ thuật pha trà lại quyết định trà có thể đạt tới mùi vị ngon nhất hay không . . . . . ."
Hạ Tuyết nghiêm túc gật đầu, nhìn các loại dụng cụ pha trà, ánh mắt trở nên chăm chú và nghiêm túc.
Trần lão giơ tay nhìn Hạ Tuyết giải thích: nếu muốn pha được một ấm trà nghệ thuật uống trà, phải có: ly trà, tẩy trà, khay trà, đệm lót trà, nước suối và chén đựng nước, chum thủy tinh, bếp nhỏ bằng đất, ấm đất, quạt lông và đũa thép . . . . . .
Hạ Tuyết rất im lặng nhớ kỹ tên gọi của các dụng cụ pha trà, lại gật đầu.
Trần lão nhìn Hạ Tuyết, lại nghiêm túc nói: "Trước khi pha trà, phải dâng hương tĩnh khí, làm cho mình yên tĩnh, bình thản . . . . . ."
Hạ Tuyết lập tức gật đầu, bê bếp lò lớn chừng bằng bàn tay, đặt ở trước bàn, sau đó lấy ba cây nhang thơm, đốt lên, cắm trong lò, nhìn làn khói lượn lờ bay lên, một loại cảm giác thư thái kỳ diệu lan ra, làm cho người ta nhất thời cảm thấy bay bỗng . . . . . . Hạ Tuyết thật sự rất cảm thán nhìn Trần lão nói: "Cảm giác này thật tốt . . . . . . Đã nhiều năm qua, cho tới bây giờ cháu cũng chưa thấy như hôm nay, cảm giác thời gian rất chậm, lại rất quý giá, cảm giác có được một niềm hạnh phúc tuyệt vời . . . . . ."
Trần lão mỉm cười, bưng cái lò lửa nhỏ đặt giữa bàn, nói: "Người hiện đại quá phô trương, phiền não, chú trọng đời sống vật chất, mỗi ngày bận rộn, nhưng không biết có đôi khi phải dừng lại một chút, từ từ chú trọng đến cảnh giới, tu vi, cũng là một loại suy nghĩ và rèn luyện tâm tính . . . . . . Chúng ta chỉ có dừng lại, chậm lại, mới có thể hoàn thiện bản thân mình hơn, hiểu không ?"
Hạ Tuyết mỉm cười gật đầu.
Trần lão nhìn Hạ Tuyết ôn tồn giải thích nói: "Được rồi, dâng hương xong, bắt đầu ngửi trà . . . . . ."
Hạ Tuyết nghe Trần lảo nói, liền gật đầu mở một gói trà ra, ngửi mùi Phổ Nhị, mặt lại đỏ lên, nhìn Trần lão ngượng ngùng nói: "Cháu không ngửi được . . . . .."
Hàn Văn Hạo xách một thùng nước suối, đổ vào trong vạc, nghe những lời này, lặng lẽ cười, Trần lão nghe, cũng mỉm cười nói: "Trà cũng giống như người, cháu phải phân biệt được hạng người thế nào là người rất tốt, phải không ngừng tiếp cận để tìm hiểu, trà cũng như thế, nếu muốn đạo phải mây tan trăng tỏ, phải kiên nhẫn, từ bản chất biết một người, mà không phải nhìn vẻ hào nhoáng bên ngoài . . . . . . Có một số người có khuyết điểm là ruột để ngoài da, ngược lại loại người này rất dũng cảm . . . . . . Trà cũng như thế, nhưng trà và người khác nhau, người là bị động, trà là chủ động, cần chính mình tự đi tiếp cận, giống như tên tiểu tử đó, cháu phải tìm hiểu hắn nhiều một chút . . . . . . Ha ha. . . . . ."
Vẻ mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo một cái, Hàn Văn Hạo không nói gì, chỉ xách thùng gỗ đi lấy nước tiếp, cô nhìn bóng lưng của hắn, đi thật chậm chạp, lại trầm ổn, có lực. . . . . .
"Tiểu tử này là một ấm trà ngon nhất. . . . . ." Trần lão mỉm cười nói với Hạ Tuyết: "Trà ngon là chịu đựng được thời gian lắng đọng . . . . . ."
Hạ Tuyết không biết nói gì, chỉ nhìn Hàn Văn Hạo đi ra ngoài sân, biến mất trong rừng trúc, cô đột nhiên bất đắc dĩ, cười một tiếng.
"Được rồi, bắt đầu nhóm lửa. . . . . . Trước hết dùng đũa thép gắp than thả vào trong lò . . . . . ." Trần lão bắt đầu cẩn thận dạy, Hạ Tuyết gật đầu, lại thấy bình bên trong bình thủy tinh đặt than, buồn cười nói: "Gia gia, sao ông lại bỏ than vào trong bình thủy tinh vậy ?"
Trần gia gia mỉm cười nói: "Vạn vật đều có chỗ hữu ích, không phân biệt cao thấp, chỉ có hiểu được đạo lý này, cháu mới có thể làm cho tư tưởng của mình hơn thăng hoa đến cảnh giới tối cao. . . . . ."
Hạ Tuyết nghe xong, đã hiểu, từ trong bình thủy tinh gắp khối than ra . . . . . .
Trần lão nhìn Hạ Tuyết sảng khoái gắp than, liền uốn nắn, nói: "Ông mới vừa nói với cháu, cháu lại quên rồi? Phải từ từ, tinh thần phải lĩnh hội từng chi tiết, từng động tác, hưởng thụ mỗi chi tiết và động tác. Nếu cháu không thể làm được điều này, đừng nói đến hưởng thụ nữa, cháu không phân rõ cái gì là mây, cái gì là sương, tính cách như vậy, ở trên bước đường đời của cháu sẽ ăn rất nhiều đau khổ, hiểu không ?"
Hạ Tuyết nghe xong, nghiêm túc gật đầu, liền cầm đũa thép hít thở thật sâu, cẩn thận gắp khối than nhỏ, nhưng vì bàn tay của cô không có sức, khối than nhỏ rớt xuống, cô bừng tỉnh, chậm rãi làm, cô vui mừng nhìn Trần Lão, nói: "Nếu làm nhanh, không nhất định có thể kẹp chặt . . . . . ."
Trần lão cảm giác Hạ Tuyết có sự thông minh bẩm sinh, là người có sức cảm thụ mạnh mẽ, liền hài lòng gật đầu mỉm cười, sau đó chăm chú nhìn Hạ Tuyết, trong lòng đang dần dần thành hình một quyết định.
Một buổi trưa, Hạ Tuyết học không ít kỹ thuật pha trà của Trần lão, Trần lão đem tuyệt học bình sinh của mình truyền thụ cho Hạ Tuyết, cuối cùng, Trần lão còn nghiêm túc nói với Hạ Tuyết: "Sau này, trên bước đường đời của cháu, cháu sẽ cần tới nó!"
Hạ Tuyết mỉm cười uống ly trà Thiết Quan Âm do mình vừa pha, nói: "Hiện tại cháu đã rất cần nó á . . . . . ."
Trần lão không vạch trần Hạ Tuyết, nhìn thấy Hàn Văn Hạo gánh nước đi vào trong sân, đổ nước vào trong vạc, ông kêu Hàn Văn Hạo, nói: "Tiểu tử, cháu tới đây. . . . . Uống trà ngon vợ của cháu pha một chút ?"
Hàn Văn Hạo vừa đổ nước, vừa cười nhẹ, nói: "Cô ấy làm sao có thể pha được một ấm trà ngon? Tính tình của cô ấy nóng nảy . . . . . Sẽ không hiểu được mùi vị trong đó !"
"Này!" Hạ Tuyết tức giận nói với Hàn Văn Hạo: "Anh không cần sỉ nhục người ta như vậy chứ?"
Hàn Văn Hạo đặt thùng gỗ xuống, thấy ba bồn nước lớn, có hai bồn đã đầy, hắn mới chậm rãi đi tới, sau đó bình tĩnh mỉm cười cầm ly trà trong tay Hạ Tuyết, sau đó đưa lên môi của mình bên, hớp một ngụm, ánh mắt nhàn nhạt chợt lóe sáng . . . . . .
Hạ Tuyết khẽ cắn môi, trừng mắt nhìn hắn!
Hàn Văn Hạo đặt ly trà xuống, nói ngay: "Lãng phí lá trà ngon như vậy . . . . ."
"Này! !" Hạ Tuyết lập tức vỗ bàn đứng lên, nhìn hắn chằm chằm nói: "Không cần xấu hổ rồi coi khinh người ta chứ?"
"Xem đi, xem cô đi !" Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ nói: "Hôm nay uổng phí Trần gia gia đã dạy cho cô rồi !"
"Mới không có! Đối với loại người như anh, tính tình tôi không có cách nào tốt được! !" Hạ Tuyết tức giận nói.
"Được rồi, được rồi, đừng tranh cãi nữa, Tuyết Nha Đầu, cháu cùng chồng đi lấy nước đi, giúp một chút việc, hôm nay hắn cũng mệt mỏi, giữa vợ chồng, phải cùng chia sẽ khó khăn, ông không có gì, ông đi nghỉ ngơi một chút. . . . . . Tỉnh lại sẽ dạy cháu pha trà . . . . . ." Trần lão nói xong, mỉm cười đứng lên, đi về phía phòng mình.
"Tôi mới không cần!" Hạ Tuyết tức giận mình cũng muốn đi về phòng, Hàn Văn Hạo lại cầm lấy tay cô, nói: "Theo tôi đi. . . . . ."
"Không muốn !" Hạ Tuyết phát cáu.
"Đi thôi. . . . . ." Hàn Văn Hạo mỉm cười nắm chặt tay Hạ Tuyết, sau đó nhắc thùng gỗ, cùng nhau đi về hướng dòng suối bên dưới núi.